Đúng lúc Bạch Triêu Lộ đang mơ màng du ngoạn chín tầng trời, Lý Trì Doanh bế Trạm Minh Chân đến nơi.
"Nhị sư tỷ, cái nhà gỗ này của ta còn chưa sửa đâu!" Nhìn thấy Lý Trì Doanh, Bạch Triêu Lộ tưởng chuyện đã bại lộ, câu nói bật ra khỏi miệng. Nhưng khi nhìn rõ Trạm Minh Chân trong lòng Lý Trì Doanh, nàng thở phào nhẹ nhõm, mở to đôi mắt long lanh, đầy mong đợi hỏi: "Nhị sư tỷ, ngươi đến đây đưa linh thạch cho ta sao?"
"Ngươi đi tìm lục sư muội lấy tiền tiêu hàng tháng của ngươi." Lý Trì Doanh phủ nhận ngay lập tức, cau mày, mang theo ba phần sầu lo, bốn phần sốt ruột: "Tiểu sư muội, giúp ta xem thử tình trạng thân thể nàng thế nào?"
Bạch Triêu Lộ đáp: "Chỉ là kinh mạch đứt đoạn, thần khí không xuống được đan điền, không lên được niết hoàn cung. Trước đó ta đã kiểm tra cho nàng rồi."
"Có thể chữa không?"
"Chỉ có thể dùng kim châm xoa dịu." Bạch Triêu Lộ tự biết năng lực của mình đến đâu, thấy Lý Trì Doanh vẫn lo âu không dứt, nàng lại nói: "Nhị sư tỷ đừng vội, nàng đã tự chế vài loại thuốc tốt, y thuật còn giỏi hơn ta."
Bạch Triêu Lộ nhận Trạm Minh Chân từ tay Lý Trì Doanh, đặt nàng lên giường ở bên cạnh. Nàng nhanh nhẹn bắt đầu châm cứu, vừa làm vừa lẩm bẩm: "Nhị sư tỷ thật sự là, để mẹ con họ lang thang bên ngoài. Nếu ngươi không thể xuất quan, có thể nhờ chúng ta đi tìm mà. Để họ vượt ngàn dặm đến Ngọc Kinh của chúng ta. Nếu xảy ra chuyện gì trên đường, hối hận cũng không kịp. May mà trời đất bảo hộ, họ đã an toàn đến nơi, nhưng sức khỏe không tốt lắm, cần dùng thuốc để duy trì..."
Vài lần Lý Trì Doanh muốn bỏ chạy, nhưng nhìn thấy Trạm Minh Chân đang cắm đầy kim bạc, nàng lại cố nhịn.
Một khắc sau.
Bạch Triêu Lộ thu kim châm, lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Xong rồi."
Lý Trì Doanh im lặng một lúc, mới hỏi: "Sao vẫn chưa tỉnh?"
Bạch Triêu Lộ: "... Có lẽ, có khả năng nàng say rượu rồi ngủ mất tiêu? À đúng rồi, nhị sư tỷ, ngươi còn linh thạch không? Thu chi cân bằng chưa?"
Lý Trì Doanh không trả lời, nàng ôm Trạm Minh Chân rời đi, bước chân có phần loạng choạng.
Mãi đến hoàng hôn Trạm Minh Chân mới tỉnh dậy, ngồi dậy che miệng ngáp dài, dưới hàng mi dày đen bóng, đôi mắt ánh lên dịu dàng, nhưng gương mặt vẫn mang nét ốm yếu bệnh tật.
Trạm Doanh tan học, coi Lý Trì Doanh ở ngoài cửa như không khí.
Tiểu cô nương lấy từ túi trữ vật ra một con gà nướng, dùng kiếm thức mới học cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào đĩa sứ trắng. Sau đó đặt đĩa lên bàn thấp bên cạnh Trạm Minh Chân, rồi lấy ra một lò luyện đan, bỏ vào thảo dược và linh mễ, dùng linh lực nhẹ nhàng thúc đẩy linh hoả nấu cơm.
"Thanh Tạo Phong không gửi rượu đến sao?" Giọng Trạm Minh Chân vang lên, như một làn gió quyến rũ.
Trạm Doanh lén liếc Lý Trì Doanh, lớn tiếng nói: "Chúng ta không còn linh thạch nữa."
"Vậy à..." Trạm Minh Chân nằm xuống giường, mất hứng nói: "Thế ta ngủ tiếp."
Trạm Doanh lười để ý đến nàng.
Lý Trì Doanh không nhìn nổi nữa.
Ánh mắt nàng có chút mơ hồ, không biết giữa Trạm Doanh và mình, đến cùng là ai thảm hơn ai.
"Ngươi như vậy hình như không tốt lắm?" Lý Trì Doanh đứng dậy vào trong phòng, khẽ mở lời, ánh mắt có chút né tránh. Dù cho trước đây họ thật sự từng là đôi bạn lữ thân mật, nhưng hiện tại nàng đã không còn nhớ, thì đối phương với nàng mà nói chỉ là một người xinh đẹp xa lạ mà thôi.
"Có gì không tốt?" Trạm Minh Chân trở mình, ánh mắt chạm vào mắt Lý Trì Doanh.
Lý Trì Doanh không biết trả lời thế nào, gõ nhẹ ngón tay lên bàn, mím môi nói: "Dậy đi."
Trạm Minh Chân chớp mắt: "Nếu ta không thì sao?"
Lý Trì Doanh liếc nhìn Trạm Doanh đang chăm chú nhìn vào lò luyện đan, không hiểu sao hai chữ bật ra khỏi miệng: "Sẽ đói."
Nghe vậy, Trạm Minh Chân bật cười, động tác mạnh kéo theo một trận ho dữ dội. Lý Trì Doanh không thể khoanh tay nhìn nàng ho đến chết, luống cuống ôm lấy người vào lòng, vuốt lưng giúp nàng nhuận khí. Trạm Minh Chân không kháng cự, tựa vào lòng Lý Trì Doanh, khi ngẩng đầu, hàng mi vẫn còn đọng những giọt lệ trong suốt.
"Lý Trì Doanh, ta là tu sĩ, đã sớm tích cốc (*) rồi."
(*) Người tu hành tích cốc sẽ không cần ăn uống vẫn sống được.
Gương mặt Lý Trì Doanh đỏ bừng.
Người trong lòng như một củ khoai lang bỏng tay, nàng sợ chỉ cần khẽ đẩy nhẹ, sẽ làm tan vỡ cả thân thể ngọc ngà ấy.
"Lý Trì Doanh, ngươi không nhớ ta sao?" Trạm Minh Chân lại mở lời, ánh mắt chăm chú nhìn Lý Trì Doanh, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng, không hề toát lên chút đau thương vì bị người yêu quên lãng.
Tay Lý Trì Doanh ôm Trạm Minh Chân bất giác siết chặt, gương mặt căng cứng, nói được một chữ "ta", rồi lại rơi vào im lặng.
Trạm Minh Chân cười khẽ, nghiêm túc nói: "Không sao đâu, ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, chỉ mong sau này ngươi có thể đối xử tốt với Doanh nhi."
Lý Trì Doanh: "..." Nàng còn có thể nói "không" sao?