“... Sao cô còn chưa rửa sạch đống bát đĩa này?” Đúng lúc này, một giọng nói từ phía sau Hứa Quy vang lên.
Là một người rửa bát thuê, Hứa Quy đương nhiên không làm việc bên trong nhà hàng, mà được bố trí làm việc bên ngoài nhà bếp. Một chiếc ghế đẩu, một cái chậu lớn, một ống nước – đó chính là vị trí làm việc của cô.
Nhà bếp ở ngay sau lưng cô, người bên trong chỉ cần mở cửa là có thể nhìn thấy cô.
Hứa Quy nghe thấy tiếng bước chân. Một người phụ nữ trung niên mập mạp đi tới bên cạnh cô, trước tiên liếc nhìn cái chậu lớn mới chỉ rửa được vài cái bát của cô, sau đó liền trừng mắt nhìn cô.
“Cô làm sao thế hả? Còn muốn làm nữa không? Không muốn làm thì cút đi cho tôi, công việc này thiếu gì người làm!” Người phụ nữ nói rất nhanh, mở miệng như pháo rang, giọng vừa to vừa vang.
Bà mắng: “Cô xem có ai làm việc như cô không? Rửa bao lâu rồi mà mới được mấy cái bát, đằng trước còn đang chờ bát để dùng đấy. Tôi nói cho cô biết, thái độ làm việc thế này thì đừng hòng nhận lương hôm nay!”
Nghe vậy, Hứa Quy im lặng đứng dậy, đưa tay cởi chiếc tạp dề trên người ra.
Người phụ nữ trung niên kinh ngạc nhìn hành động của cô, hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Hứa Quy ngây thơ nhìn bà, nói: “Nghe lời bà thôi, làm không được thì cút?”
Người phụ nữ trung niên nhíu mày: “Cô nên nghĩ cho kỹ, nếu cô không làm nữa, lương hôm nay tôi sẽ không trả đâu!”
Hứa Quy tỏ ra không quan tâm, lịch sự đặt chiếc tạp dề vào tay bà, rồi chậm rãi bước đi ra ngoài. Vừa đi cô vừa đếm thầm trong lòng: “Một bước, hai bước, ba bước...”
Ngay khi cô bước đến bước thứ ba, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói có phần tức tối.
“Chờ đã!” Người phụ nữ trung niên bước nhanh tới, nói: “Lương hôm nay của cô tôi đã chuyển rồi! Hừ, quán chúng tôi không phải loại quán ăn bẩn thỉu quỵt lương nhân công... Nhưng hôm nay cô chỉ làm nửa ngày, tôi không thể trả cô 120 tệ được, nên chỉ chuyển 80 tệ thôi, cô không có ý kiến gì chứ?”
Nói câu này, bà nhìn Hứa Quy một cách hung dữ, dường như chỉ cần Hứa Quy dám có ý kiến, bà sẽ đòi lại 80 tệ này.
Mà Hứa Quy nghe xong lời bà, đáy mắt vốn u ám dần dần lóe lên tia sáng. Cô nắm chặt lấy tay người phụ nữ trung niên, vừa lắc lên lắc xuống đầy kích động, vừa nói: “Bà chủ, tôi biết ngay bà là người tốt mà!”
Người phụ nữ trung niên cũng chính là bà chủ quán ăn khẽ hừ một tiếng, giọng lạnh lùng nói: “Nếu không phải thấy hai ngày nay cô làm việc rất thành thật, 80 tệ này tôi mới không đưa cho cô đâu!”