Xuyên Thành Mỹ Nhân Mê Tiền, Đại Lão Thi Nhau Đổ!

Chương 8: Ryan, trò chơi này không vui

Bạch Thần gật đầu, dường như đang xác nhận lời cô nói, nhưng dáng vẻ thờ ơ rõ ràng không hề để tâm.

Ôn Nhuyễn ngẩng lên nhìn người đàn ông tóc đen mắt xanh trước mặt, toàn thân lạnh toát.

Bị bắt lại rồi... rõ ràng máy bay đã cất cánh rồi mà...

Người đàn ông bước đến đứng ngay trước mặt cô, ánh nắng vàng rực rỡ từ cửa sổ sát đất chiếu vào, phản chiếu trong đôi đồng tử xanh thẳm khiến vẻ tà mị trong mắt hắn trở nên mơ hồ, thay vào đó là một luồng nguy hiểm rõ rệt.

Ôn Nhuyễn lùi lại rồi bị ngã ngồi xuống giường.

Nguyên chủ từng tìm hiểu rất kỹ về cặp anh em sinh đôi này, giống nhau y hệt, lạnh lùng ít nói với người ngoài. Không phải vì tính cách như thế, mà bởi vì trong mắt họ, những người khác không đáng để họ lên tiếng.

Người đàn ông trước mặt cô là em trai trong hai người, Leo, vẻ ngoài sáng sủa tươi cười, nhưng trong xương cốt lại là một kẻ tàn bạo vô nhân tính.

Leo chăm chú nhìn món đồ chơi nhỏ bé đang run rẩy trước mặt, có vẻ đang cân nhắc đề nghị của Bạch Thần, cuối cùng quay đầu nhìn về phía sofa: “Damon, anh thấy sao?”

Cho con kiến chạy trốn trong hy vọng rồi cuối cùng nghiền nát, đúng là một trò chơi thú vị.

Nhưng Damon thì bị một con kiến bẩn thỉu làm ô uế thân thể, điều đó là không thể tha thứ. Thậm chí không thể để nó chết muộn, phải lập tức để nó hứng chịu cơn giận của họ.

Câu nói tiếp theo cũng là tiếng Anh, lần này Ôn Nhuyễn nghe hiểu được hắn đang hỏi ý kiến.

“Ryan, trò chơi này không vui.”

Theo hướng giọng nói cô nhìn về phía sofa, người đàn ông ngồi đó có ngoại hình y hệt. Cũng tóc đen mắt xanh, đôi mắt sâu thẳm như biển cả khiến người khác không kiềm được mà muốn nhìn sâu vào.

Dáng người cao ráo, mặc âu phục đặt may vừa vặn, tao nhã cao quý như một vị vương giả nắm trong tay tất cả.

Trên mặt anh ta là một nụ cười dịu dàng như có như không, nhưng ánh mắt lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Cho dù giống nhau như đúc thì chỉ cần để ý ánh mắt là có thể phân biệt được ngay.

Người anh song sinh, Damon, thoạt nhìn như một quý công tử ôn hòa, nhưng thực chất là kẻ điên cuồng mang lớp vỏ đạo mạo.

Hai anh em này, nhìn kiểu gì cũng không phải người tốt.

Nguyên chủ rơi vào tay họ, ba ngày trước khi chết sống còn thê thảm hơn cái chết, không nỡ tưởng tượng.

Ôn Nhuyễn trong một giây nghĩ đến cả trăm cách để thoát thân, đồng thời gọi hệ thống.

Nhưng hệ thống kia như chết rồi, im lặng hoàn toàn, chẳng xuất hiện lấy một dòng chữ.