Lục Nhất Nam quỳ trước mộ cha mẹ một tiếng đồng hồ, Triệu Cẩm Thần đứng im lặng cách cô vài mét phía sau.
Khi rời đi, Lục Nhất Nam cứ như không nhìn thấy Triệu Cẩm Thần, lướt qua anh ta mà đi.
Triệu Cẩm Thần cũng không níu kéo, lặng lẽ đi theo sau cô, hai người một trước một sau xuống đến đường cái dưới chân núi. Tài xế taxi mà Lục Nhất Nam gọi đang đợi cô ở đó. Cô lập tức bước đến, mở cửa xe, ngồi vào trong.
Xe chạy đến khu vực nội thành, tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: "Cô ơi, có một chiếc xe cứ bám theo chúng ta."
Lục Nhất Nam nói: "Kệ nó, cứ lái về khách sạn đi."
Trước cửa khách sạn, Lục Nhất Nam vừa xuống xe thì Triệu Cẩm Thần cũng xuống xe.
"Nhất Nam, cho anh số điện thoại của em, anh sẽ lập tức biến mất khỏi tầm mắt của em." Triệu Cẩm Thần chắn trước mặt Lục Nhất Nam.
"Cho anh số điện thoại cũng được, nhưng số này không được cho người thứ hai biết, nếu anh làm được thì em sẽ cho."
"Đương nhiên."
Lục Nhất Nam tin tưởng Triệu Cẩm Thần, vì vậy, cô nhìn anh ta, gật đầu, rồi đọc số điện thoại của mình.
Triệu Cẩm Thần lưu vào máy, rồi gọi ngay cho cô.
Điện thoại của Lục Nhất Nam đổ chuông.
"Anh gọi đấy, em lưu số của anh đi. Cần gì cứ gọi cho anh." Ánh mắt Triệu Cẩm Thần nhìn Lục Nhất Nam lúc này rất cẩn thận, rất dịu dàng, và rất bi thương.
Lục Nhất Nam hiểu rõ!
Thấy Lục Nhất Nam đã lưu số, Triệu Cẩm Thần nhìn vào mắt cô, nói: "Nhất Nam, bảo trọng!"
Lục Nhất Nam mím môi, gật đầu: "Ừm! Anh cũng vậy. Anh đã đến thăm bà nội chưa?"
Triệu Cẩm Thần lắc đầu: "Chưa. Anh chưa về Triệu gia, bọn họ cũng không ai biết anh đã về."
Lục Nhất Nam khẽ nhíu mày: "Dành thời gian về thăm bà nội đi, bà rất tốt với anh."
Triệu Cẩm Thần gật đầu: "Ừ."
"Em lên lầu đây." Lục Nhất Nam nói.
Triệu Cẩm Thần hỏi: "Em... không phải đã tái hôn rồi sao? Chồng em sao không đi tảo mộ cùng em?"
"Anh ấy bận việc kinh doanh, phải lo cho công việc." Lục Nhất Nam nói xong, không quay đầu lại, bước vào cửa xoay của khách sạn.
...
Từ Thượng Thành trở về, Lục Nhất Nam mất hết tinh thần, cả ngày ủ rũ như người mất hồn.
Hôm đó là thứ Hai, không có khách, thời tiết đẹp đến mức có thể làm tan chảy con người. Lưu Hạo Đông lấy ra hai bộ đồ bảo hộ xe máy, ấn Lục Nhất Nam xuống, đội mũ bảo hiểm lên đầu cô.
"Anh làm gì thế? Đồ man rợ..."
"Đưa em đi một chỗ hay ho. Chắc chắn em chưa từng đến, đảm bảo em sẽ thích."
Ít ai dám ngồi lên xe máy do Lưu Hạo Đông cầm lái, bởi anh chàng này nổi tiếng liều lĩnh lại thêm kỹ năng lái xe thượng thừa, đặc biệt là khi leo núi.
Lục Nhất Nam không chịu phối hợp: "Tôi không muốn chết..."
"Ngoan nào. Em có phải chưa từng ngồi xe anh đâu, có lần nào anh làm em phật ý chưa?" Lưu Hạo Đông vừa nói vừa đội mũ bảo hiểm lên đầu Lục Nhất Nam.
Lục Nhất Nam nói: "Nhưng lần nào xong việc em cũng sợ hết hồn."
Lưu Hạo Đông cười: "Sợ gì chứ? Đó gọi là kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Yên tâm, anh Hạo Đông này có chết cũng không để em gặp chuyện đâu."
Lục Nhất Nam dọa: "Còn nói nhăng nói cuội nữa là em không đi đâu."
Lưu Hạo Đông nhếch mép: "Được rồi, không nói nhăng nói cuội nữa, vậy em ngoan ngoãn tự đeo bọc đầu gối và đi giày vào nhé. Được không?"
Lục Nhất Nam bĩu môi đáp: "Ờ!"
Mấy năm nay, Lưu Hạo Đông chở Lục Nhất Nam bằng xe máy đi khắp nơi trong vòng bán kính trăm dặm, mỗi lần đều khiến cô phấn khích hét lên, sau đó trở về là một Lục Nhất Nam tràn đầy năng lượng.