Kỳ Yến Thanh trước giờ chưa từng lái xe ba bánh cũng chưa có từng ngồi lên trên, anh đi theo sau Hoắc Thiện Thiện đi đến bên cạnh xe ba bánh của cô mà hoàn toàn không biết ngồi lên như thế nào.
Xe ba bánh này phía trước chỉ có đúng một chỗ ngồi, phía sau thì… cũng có chỗ thật, nhưng vừa bẩn vừa ẩm ướt, hình như còn dính bùn tươi mới nữa kìa.
Hoắc Thiện Thiện thấy ánh mắt của Kỳ Yến Thanh cứ nhìn chỗ thùng xe phía sau – cái chỗ mà bình thường dùng để chở hàng thì bật cười:
“Quần áo anh mặc không phải mượn người ta sao? Đừng ngồi sau, lên trước ngồi chung với em cho sạch sẽ!”
“Sau thùng hôm qua vừa chở mấy mầm cây hoa hồng nguyệt quý, giờ vẫn còn ướt đất, anh mà làm bẩn quần áo người ta thì giặt cũng phiền lắm đó.”
Vừa nói, Hoắc Thiện Thiện vừa leo lên vị trí lái, chừa lại một khoảng nhỏ bên cạnh.
Kỳ Yến Thanh: “…”
Anh thật sự nghi ngờ cái xe này có chịu nổi cả hai người không.
Nhưng thực tế cho thấy, miễn cưỡng thì vẫn ổn, ngồi chật chội một tí nhưng vẫn lên được.
Dù hai người này, một người là cô gái nặng 90kg, người kia là con trai cao tới mét chín.
Cũng may đây là thị trấn nhỏ, không có cảnh sát giao thông đứng giữa ngã tư.
Chứ nếu có, chắc chắn hai người đã bị bắt lại vì tội gây nguy hiểm cho giao thông rồi bị giáo huấn một trận ra trò.
Kỳ Yến Thanh ngồi cứng đơ, tay đặt lên đầu gối, quay sang nhìn Hoắc Thiện Thiện đang khởi động xe.
Cô hơi đỏ mặt khi thấy anh nhìn mình, nhưng vẫn nhanh chóng quay đầu về phía trước, thấy có gờ giảm tốc liền nhắc nhở:
“Bám vào cái gì đó để giữ thăng bằng đi, sắp xóc rồi đó.”
Kỳ Yến Thanh nghe xong thì sững người. Anh còn chưa kịp tìm chỗ nào để bám thì chiếc xe đã bắt đầu xóc nảy lên.
Một cú xóc khiến anh ngã nhào về phía Hoắc Thiện Thiện.
Cô vội vàng tấp xe vào lề, tìm chỗ tạm dừng. Nhìn thấy Kỳ Yến Thanh ngã vào vai mình mà vẫn chưa chịu ngồi dậy, cô lo lắng hỏi:
“Anh không sao chứ?”
Kỳ Yến Thanh cúi đầu, vịn vào thành ghế ngồi dậy, không muốn để cô thấy gương mặt mình lúc này đang đỏ hồng lên.
“Không sao.”
Nói thì là vậy, nhưng trong lòng anh lại nghĩ thầm, mềm thật.
Cơ thể Hoắc Thiện Thiện mềm mại đến mức không tưởng. Anh vừa ngã vào là cảm nhận ngay được. Hơn nữa, trên người cô còn có một mùi hương dịu nhẹ, tự nhiên như trái cây chín, hoàn toàn khác với bất kỳ loại nước hoa nào anh từng ngửi.
Sau khi xác định Kỳ Yến Thanh không bị thương, Hoắc Thiện Thiện lại tiếp tục lái xe, hướng về phía quán ăn.
Lần này thì Kỳ Yến Thanh đã học khôn. Anh nắm chặt thành ghế, mặc kệ đường có xóc đến mấy cũng không để mình ngã lần nữa.
Nhưng dù có giữ khoảng cách, do chỗ ngồi chật chội, anh vẫn thi thoảng va vào cánh tay của cô, mà cái mùi hương trên người cô thì vẫn phảng phất quanh anh.
Cuối cùng, anh không nhịn được hỏi:
“Thiện Thiện, trên người em xịt nước hoa gì vậy? Rất thơm.”
Hoắc Thiện Thiện đang chăm chú lái xe:
“Nước hoa?”
Cô đâu có xịt nước hoa!
Mỗi ngày ở nhà loay hoay dọn dẹp, có mấy khi ra ngoài đâu mà bỏ tiền mua mấy thứ xa xỉ như mỹ phẩm hay nước hoa. Hôm nay dù đi gặp mặt, cô cũng không trang điểm, càng không xịt nước hoa.
Vừa lái xe vừa đảo mắt tìm chỗ đỗ gần quán ăn, cô trả lời lơ đãng:
“Chắc anh ngửi thấy mùi nước giặt quần áo thôi, em không dùng nước hoa đâu.”
Nghe cô nói vậy, Kỳ Yến Thanh khẽ nhíu mày.
Anh chắc chắn mùi hương ấy tuyệt đối không phải mùi nước giặt.
Chưa kịp nghĩ thêm gì thì Hoắc Thiện Thiện đã dừng xe, tươi cười quay sang:
“Quán ăn em nói ở phía trước kia! Đi thôi, em dẫn anh đi ăn ngon!”
“Yên tâm đi, đồ ăn Thiện Thiện giới thiệu, đảm bảo là ngon mê chữ ê kéo dài luôn!”