Hoắc Thiện Thiện đi theo cô phục vụ xinh đẹp vào tận căn phòng được bố trí kín đáo ở cuối hành lang.
Khi ánh mắt cô lướt qua cách trang trí trong phòng và dừng lại trên người đàn ông mặc một bộ vest xám đậm đang ngồi trên chiếc sofa bọc da, cô lập tức trừng to mắt.
Không thể nào?
Một người đàn ông có gương mặt đẹp trai thế này cũng cần đi xem mắt sao?
Mà tại sao cô lại không hề biết ở cái thị trấn nhỏ này lại có một quán trà sang trọng đến mức này?
Tất cả nội thất trong căn phòng này, món nào món nấy đều đáng giá hàng trăm triệu!
Ngay cả tấm thảm trải sàn kia, cũng là thảm thủ công Ý chính hiệu, loại thảm cực kỳ tinh xảo, mỗi sợi đều là kết tinh của sự xa hoa, đẳng cấp và quyền lực!
Sau khi mở cửa, cô phục vụ cúi đầu nhẹ giọng, rồi rút lui ra ngoài.
Hoắc Thiện Thiện còn đang ngơ ngác thì phát hiện trong phòng chỉ còn lại cô và người đàn ông kia.
Cô hơi căng thẳng, nắm chặt điện thoại trong tay, bước đến ngồi xuống chiếc sofa đối diện với người đàn ông ấy.
Vừa ngồi xuống, cô mới để ý người này đang ngủ.
Bảo sao lúc cô bước vào đến tận giờ, anh ta chẳng có chút phản ứng nào.
Theo lý thì giờ cô nên đánh thức anh dậy, rồi bắt đầu buổi xem mắt.
Nhưng cô lại sợ, sợ rằng khi anh mở mắt nhìn thấy cô rồi, sẽ chán ghét cô ngay tức khắc, lập tức kết thúc buổi gặp gỡ này. Nên cô chỉ yên lặng, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, lén lút quan sát anh.
Dù gì thì người ta cũng đang ngủ, ánh mắt cô có táo bạo đến đâu, anh cũng chẳng biết được.
Càng nghĩ thế, Hoắc Thiện Thiện càng mạnh dạn, ánh mắt càng không kiêng dè.
Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, giống như một tác phẩm nghệ thuật được tinh tế điêu khắc từng đường nét, hàng chân mày sắc như vẽ, sống mũi cao và thẳng tắp.
Dù anh ta chưa mở mắt, nhưng dựa vào kinh nghiệm quan sát nhan sắc nhiều năm của cô, chỉ cần mở mắt thôi, chắc chắn sẽ là một cực phẩm khiến người ta phải kinh diễm.
Ngũ quan tuấn tú đến mức không tưởng, nhưng trên người anh lại toát ra một loại khí chất lạnh lùng, sắc sảo, loại mâu thuẫn như thế này càng khiến anh trở nên bí ẩn khó đoán.
Ánh mắt của Hoắc Thiện Thiện dần dần trượt xuống nơi yết hầu anh ta.
Nghe nói, đàn ông mà yết hầu càng rõ, chỗ đó lại càng lớn.
Nếu lời đồn là thật thì chỗ đó của người đàn ông này chắc là không nhỏ tí nào.
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt cô theo bản năng liếc xuống nửa người dưới của anh ta.
Ừm… chắc là quần tây màu xám hiện đại. Nhưng mà nhìn cái chỗ hơi nhô lên kia, người bình thường sao mà được như thế chứ!
Hoắc Thiện Thiện đỏ bừng cả mặt, vội vàng dời mắt đi, nhìn lại phần thân trên mình vừa bỏ qua.
Trời ơi, một người đàn ông hoàn hảo như thế này, sao lại phải đi xem mắt cơ chứ?
Anh mặc một bộ vest xám đậm, ánh sáng mặt trời rọi qua cửa sổ chiếu lên lớp vải phản chiếu một tầng ánh sáng sang quý. Chiếc áo khoác được cắt may vừa vặn, cài khuy ở phần eo, đường cong cơ thể lộ ra vừa đủ để khiến người ta nuốt nước bọt.
Cái eo này, cơ ngực này, cơ bụng này…
Không phải kiểu cơ bắp khoa trương, mà là kiểu săn chắc vừa vặn, gãi đúng chỗ ngứa. Có thể làm người ta thèm nhỏ sãi, vừa nhìn đã biết là làm chuyện đó chắc sinh mãnh lắm.
Cô không nhìn thấy mặt mình, nhưng cũng biết rõ da mặt mình đang nóng bừng lên đến mức nào.
Hoắc Thiện Thiện nhắm chặt mắt, không dám nhìn thêm, vội vàng đưa điện thoại lên mặt, dùng màn hình mát lạnh áp lên da để hạ nhiệt.
Đúng lúc này, Kỳ Yến Thanh lười biếng mở mắt, liếc sang người ngồi đối diện, là một cô gái mặc váy màu xanh.
Anh sững người.
Đây không phải phòng riêng của anh sao? Sao lại có một cô gái ở đây?
Chẳng lẽ lại là người ta âm thầm sắp xếp ai đó đến, để tạo mối quan hệ hợp tác làm ăn với mình à?
Ban đầu anh còn thấy khó chịu, nhưng khi nhìn kỹ gương mặt tròn tròn, đôi mắt to tròn đáng yêu kia, cơn bực trong lòng lại không hiểu sao tan biến sạch.
Cô gái này hơi tròn một chút, nhưng từng đường nét lại khiến người ta nhìn vào thấy cực kỳ thoải mái.
Hoắc Thiện Thiện thấy Kỳ Yến Thanh bất ngờ tỉnh dậy, tim như muốn rớt ra ngoài.
Cô khẽ ho một tiếng, hơi ngại ngùng tự giới thiệu:
“Chào anh Tề, tôi là Hoắc Thiện Thiện, người hôm nay tới xem mắt với anh.”