Phổ Nữ Cũng Làm Người Ta Điên Cuồng

Chương 8

Vừa mới online đúng như dự đoán, Bùi Hoài Viễn vẫn đang treo máy trong game lập tức nhắn tin cho cô.

[Thiện Thiện, cuối cùng em cũng online rồi, anh nhớ em lắm luôn đó!]

[Em muốn chơi gì nè? Anh dắt em đi! Nghe nói game mới ra skin mới đó, anh mua sẵn cho em rồi, gửi qua luôn rồi nha, nhớ check thư đấy!]

[Sao em không rep gì anh vậy… Ấm ức ba ba.jpg]

Hoắc Thiện Thiện trước tiên vào phần thư nhận skin mới, sau đó mới gõ trả lời Bùi Hoài Viễn ở khung chat dưới góc trái.

[Em đâu có không để ý đến anh, anh cũng biết máy em cấu hình yếu mà, hơi lag chút.]

Vừa thấy tin nhắn này, Bùi Hoài Viễn lập tức gõ ngay một dòng:

[Thiện Thiện, anh mua máy mới cho em nha! Gửi anh địa chỉ đi.]

Hoắc Thiện Thiện im lặng một lát rồi mới từ tốn trả lời:

[Không cần đâu, em để dành tiền tự mua được.]

Thật ra là cô không muốn đưa địa chỉ cho Bùi Hoài Viễn, sợ anh ấy bất ngờ tìm đến tận nơi.

Bùi Hoài Viễn thấy tin nhắn đó, ánh mắt vốn đang sáng rực khẽ trầm xuống, nhưng chỉ một lúc sau đã lại tiếp tục hỏi:

[Em không cho anh mua máy tính cho em, vậy để anh mua cho em cái vòng tay ngọc trai mà em thích được không?]

Hoắc Thiện Thiện cắn môi, nhưng vẫn kiên quyết từ chối:

[Không cần đâu.]

Gửi xong tin nhắn, sợ anh lại tìm cách mua đồ dụ cô gửi địa chỉ, Hoắc Thiện Thiện vội vàng nhắn thêm một tin:

[Em hơi mệt, tối nay không chơi nữa, offline ngủ sớm đây.]

Nói xong, Hoắc Thiện Thiện đóng game cái rụp.

Nhưng vẫn còn sớm, game thì không chơi mà ngủ cũng không được, cô đành mở tủ quần áo, tìm bộ đồ để mai đi coi mắt.

Cùng lúc đó, bên game, thấy dòng chữ “đã offline” bên cạnh tên Hoắc Thiện Thiện, nét mặt Bùi Hoài Viễn bỗng nhuốm màu buồn bã.

Cố Trì Uyên đi ngang qua, thấy dáng vẻ thất thần của anh thì không nhịn được cười nhạt mỉa mai.

Mất hồn mất vía vì một đứa con gái chưa từng gặp mặt… Đúng là mất hết phong độ đàn ông!

***

Sáng hôm sau, Hoắc Thiện Thiện thức đến tận 3 giờ sáng mới ngủ, đang say giấc thì bị tiếng gõ cửa thình thình thình đánh thức.

Cô dụi mắt, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ mà lồm cồm ngồi dậy, xỏ vội đôi dép lê lông xù, lảo đảo ra mở cửa.

Vừa mở cửa, chưa kịp để mẹ lên tiếng mắng, cô đã nhanh miệng nói trước:

“Con thay đồ xuống ăn sáng liền nha mẹ!”

Nghe cô nói vậy, mẹ Hoắc chỉ “ừ” một tiếng rồi xoay người rời đi.

Lúc đến đầu cầu thang, mẹ Hoắc lại ngoái đầu dặn:

“Nhớ là hôm nay con còn phải đi coi mắt đấy, mặc đồ đẹp đẹp một chút vào.”

Hoắc Thiện Thiện nhỏ giọng: “… Dạ.”

Nghe con gái đáp lời, mẹ Hoắc mới hài lòng bước xuống lầu.



Nhìn bộ hoodie rộng thùng thình mà con gái đang mặc, mẹ Hoắc nhíu mày ghét bỏ:

“Vốn dĩ con đã mập rồi, còn mặc cái áo rộng thấy ghê, nhìn lại càng mập hơn!”

Thiện Thiện lúng túng kéo kéo vạt áo:

“Tại con nghĩ mặc đồ bó quá thì… thịt mỡ nó lộ ra hết còn gì…”

Thật ra cô chọn cái áo này là để che bớt phần mỡ, tự thấy nó có hiệu quả giấu dáng.

Mẹ Hoắc nhìn con gái, nghiêm giọng:

“Ăn sáng trước đi, ăn xong mẹ chọn đồ cho, con mặc bộ đó đi coi mắt!”

Không lay chuyển được mẹ, Hoắc Thiện Thiện chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ…”