Phổ Nữ Cũng Làm Người Ta Điên Cuồng

Chương 2

Hoắc Thiện Thiện vẫn nhớ rõ lần đầu tiên quen biết Bùi Hoài Viễn là ở cửa một phó bản, cô thấy anh mặc bộ đồ tân thủ, bị đám người đánh chết lại hồi sinh lại chết. Cô thật sự không đành lòng, liền ra tay cứu viện bơm máu cho anh một phát.

Ai dè, sau đó cả hai cùng bị hội kia đánh chết luôn.

Lúc đó cô tức muốn trào máu, bèn gọi sư phụ và bạn chí cốt trong game đến, dẫn cả hội đi “phản sát” đám kia một trận cho hả dạ.

Cũng từ lần “mỹ nhân cứu anh hùng” đó, Bùi Hoài Viễn bắt đầu mỗi lần lên game đều nhắn tin riêng cho cô hỏi cô đang làm gì đó.

Mà mặc kệ cô đang làm gì, anh đều bám riết như sam theo cô khắp bản đồ, cứ như cái đuôi không chịu rời.

Thời gian trôi cũng không bao lâu... chắc cỡ hai tuần, Bùi Hoài Viễn đột nhiên ngỏ lời muốn kết tình duyên với cô trong game.

Lúc đó Thiện Thiện vừa mới chia tay một tình duyên cũ, thấy Bùi Hoài Viễn nhắn tin, liền trả lời tỉnh bơ:

[Tình duyên? Gửi ảnh cho coi cái đã.]

Gửi tin nhắn xong, cô offline rồi lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mở điện thoại ra thì thấy 99+ tin nhắn chưa đọc.

Cô click vào xem thử.

Thì ra toàn bộ đều là từ một người gửi, lúc đó cô còn chưa biết tên thật của anh, chỉ lưu danh là nickname trong game: [Vui Sướиɠ Tiểu Cẩu].

Tin nhắn đầu tiên là một tấm ảnh chính diện mặt kiểu thẳng nam chụp hơi ngu ngu, nhưng phải công nhận là… đẹp trai thật. Dù là ảnh tự sướиɠ kiểu cứng đơ, nhưng mặt mũi đúng chuẩn trai đẹp.

Năm phút sau, anh gửi tiếp tin nhắn thứ hai:

[Thiện Thiện, em đồng ý làʍ t̠ìиɦ duyên của anh không?]

Một phút sau nữa, anh lại gửi liên tục ba tin:

[Thiện Thiện, em thấy anh xấu lắm hả? Nếu em thấy anh xấu, anh có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ vì em!]

Rồi sau đó là tin nhắn thứ tư, thứ năm... đến tận năm phút trước vẫn còn nhắn tiếp, nội dung xoay quanh một ý, em không thích điểm nào, anh sửa hết.

Hoắc Thiện Thiện ngẫm nghĩ, rồi gõ vào khung chat một câu:

[Anh đẹp trai sẵn rồi, em không thích đàn ông chỉnh sửa dao kéo. Không cần phẫu thuật thẩm mỹ đâu, em đồng ý làʍ t̠ìиɦ duyên của anh. Nhưng... Chỉ yêu trong game, không gặp mặt.]

Sau khi gửi xong, thấy Bùi Hoài Viễn mãi không phản hồi, cô còn tưởng anh thức khuya rồi ngủ gục, nên cũng chẳng quan tâm mấy.

Tới lúc chuẩn bị buông điện thoại, cô tiện tay lướt lên thì thấy người kia vẫn đang soạn tin nhắn.

Cô không nhịn được, lại nhắn thêm một câu:

[Không muốn làʍ t̠ìиɦ duyên thì thôi vậy.]

Vừa gửi xong, bên kia lập tức trả lời cái rụp:

[Đừng mà! Anh muốn làʍ t̠ìиɦ duyên với em! Muốn tới mức sắp hóa điên rồi! Thiện Thiện, em nói sao anh nghe vậy, không gặp thì không gặp! Chỉ cần em chịu bên anh, cái gì anh cũng đồng ý!]

Đến bây giờ nhớ lại phản ứng hoảng hốt của Bùi Hoài Viễn lúc ấy, Hoắc Thiện Thiện vẫn không nhịn được mà bật cười.

***

Cùng lúc đó, tại ký túc xá nam sinh Đại học S thành phố B.

Bùi Hoài Viễn nhìn thấy tin nhắn chia tay cuối cùng của Hoắc Thiện Thiện, sốt ruột tới mức hai mắt đỏ hoe.

Bạn cùng phòng thân nhất của anh, Cố Trì Uyên, thấy bộ dạng sắp khóc tới nơi, bèn quan tâm hỏi: “Hoài Viễn, sao thế? Mắt dính cát à?”

Cố Trì Uyên có chết cũng không thể ngờ, bạn thân nhất của mình - Bùi Hoài Viễn lại đỏ cả mắt chỉ vì bạn gái online đòi chia tay.

“Không có gì.” Bùi Hoài Viễn chẳng rảnh giải thích, đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh trong ký túc xá, “rầm” một tiếng khóa cửa lại.

Cố Trì Uyên: “?”

Khóa cửa xong, Bùi Hoài Viễn bật đèn, cởϊ áσ, cầm điện thoại mở camera, quay về phía bụng mình mà chụp lia chụp lịa mấy chục tấm cơ bụng sáu múi.

Chọn tới chọn lui, cuối cùng anh lọc ra hai tấm mà mình thấy đẹp trai nhất, rồi vội vàng gửi cho Hoắc Thiện Thiện.

Sau đó, anh thêm một tin nhắn văn bản:

[Thiện Thiện, em muốn xem gì, anh chụp cho em xem hết, đừng chia tay với anh.]

Gửi xong, lại cảm thấy câu vừa rồi có vẻ hơi gắt, sợ Thiện Thiện giận, nên vội vàng gửi thêm một icon chó con khóc lóc cực kỳ đáng thương.