Giọng của Phong Hoán Triêu cũng giống như con người anh, khàn đυ.c, trầm thấp, nghe chẳng rõ là lạnh lùng hay lạnh lẽo.
Người đàn ông đứng trên cao cúi xuống nhìn Hứa Nặc đang quỳ rạp dưới đất với khuôn mặt lem nhem nước mắt.
Cô như bị dọa cho ngu người, đờ đẫn ngẩng đầu lên, cả người run bần bật như mắc bệnh Parkinson.
Thư ký lập tức bước lại gần, định mở miệng giới thiệu: “Đúng, đây chính là vị hôn thê của ngài...”
“Người nợ tiền ấy hả?”
Thư ký: “…”
[Nhắc mới nhớ, lần đó mua tạp chí sắc tình có in hình mấy anh cơ bắp, mình muốn gom cho đủ bộ mà lại hết tiền. Hình như mình có gọi điện vay tiền Phong Hoán Triêu… nhưng người nghe là thư ký của anh ta thì phải.]
Mọi người: “…”
Hạ giọng chút đi, cô tưởng chuyện này vinh quang lắm à?
Hứa Nặc nhìn rất vô tội.
Bởi vì bạn bè chẳng có mấy ai, cô lục tung danh bạ cũng chỉ tìm ra được số của Phong Hoán Triêu. May sao gọi tới thì đó là số thư ký của anh.
Sau khi trình bày lý do vay tiền, đối phương rất sảng khoái chuyển khoản cho cô năm trăm tệ.
Ban đầu cô còn định để kiếp sau trả lại, ai ngờ đâu, mẹ nó, lại không chết được!
Hứa Nặc không lộ ra biểu cảm gì, chỉ âm thầm liếc quanh một vòng “lũ nam chính vô dụng”.
[Đồ ăn hại! Cũng tại mấy người vô dụng, hại bổn cung phải tự thân ra đối phó với chủ nợ!]
Mấy người còn lại: Hừ, buồn cười thật.
Hứa Nặc mấp máy môi, có vẻ như đang cố lấy lại giọng nói, nhưng ánh mắt của Phong Hoán Triêu thực sự quá đáng sợ, mãi một lúc sau cô mới lắp bắp được vài từ: “...Xin lỗi... tôi sẽ... sẽ trả lại cho ngài... xin lỗi... đừng... đừng đánh tôi...”
[Dù có nhượng bộ đến mấy, nhưng tôi nợ đống tiền thế này thì lấy mông ra trả có gì sai?]
Người được sai đi tìm ngọc bội lúc này đã từ trên lầu bước xuống, đưa vật đó cho thư ký.
Phong Hoán Triêu gần như đã cạn kiệt hết kiên nhẫn: “Xử lý đi.”
Anh ra hiệu cho thư ký ra tay.
Hôm nay anh đến chỉ để xác minh ngọc bội, còn Hứa Nặc… chỉ là tiện thể.
“Không… đừng… đừng gϊếŧ tôi… anh không thể như vậy được… đừng gϊếŧ tôi! A, cứu mạng!”
Hứa Nặc phát điên, cô liều mạng bò đến níu lấy ống quần Phong Hoán Triêu.
Nhưng người đàn ông đó tránh ra không chút nương tay, khiến bàn tay cô vồ hụt rồi đập thẳng xuống sàn.
Đau đến mức đôi mắt vốn đã cạn khô nước bỗng trào lệ, ánh mắt mờ nhòe vì nước mắt xuyên qua những sợi tóc rối, ngẩng lên nhìn anh.
Phong Hoán Triêu cúi mắt.
Mí mắt anh mỏng đến mức có thể nhìn thấy cả những tia máu đỏ ẩn dưới.
Ánh mắt anh rũ xuống, hờ hững như đang nhìn vào một khối không khí.
Không hiểu vì sao, người đàn ông ấy lại đột nhiên hạ mình, hỏi một câu: “Cô có lời trăng trối gì không?”
Hứa Nặc nấc lên một tiếng thật to.
[Cho xem vếu cái đi.]
[Cho tôi liếc tí vếu được không?]
Âm thanh thèm thuồng trần trụi, táo bạo và không hề kiêng nể vang lên trong đầu anh.
Phong Hoán Triêu im lặng.
Nghĩ lại thì cái tiếng ồn trong đầu này từ nãy đến giờ vẫn không dứt.
Cái chết tiệt gì đang phát ra vậy?