“Anh là ăn xin à?”
Lục Nguyệt Bạch mở điện thoại, quét mã thành thạo không chút chần chừ: “5 nghìn tệ, biến khỏi tầm mắt tôi.”
Âm thanh thông báo tiền vào tài khoản vừa vang lên, Kỳ Tễ lập tức cảm thấy Lục Nguyệt Bạch như trở nên thân thiện hơn hẳn, ánh mắt nhìn anh ta chẳng khác nào đang nhìn một tên ngốc nhà giàu vừa ngu vừa lắm tiền.
Trở lại bên cạnh sếp, trong lòng anh vẫn còn lâng lâng vì “cơn mưa tiền” 5 nghìn tệ.
Nhưng vừa bắt gặp ánh mắt soi xét của Cố Lăng Châu, anh lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc giải thích: “Sếp, đây là khoản tôi nhận được với tư cách cá nhân, không vi phạm bất kỳ điều khoản nào của công ty.”
Cố Lăng Châu thu ánh mắt lại, trong lòng hơi băn khoăn. Trợ lý này của anh ta từ khi nào lại trở nên mê tiền đến thế?
Kỳ Tễ thì đang như người bước vào cõi thần tiên, mắt nhìn thẳng phía trước nhưng trong lòng đã tính toán bao giờ mới tích góp đủ vài triệu để “câu” được sếp, rồi sống cuộc đời về hưu trong mơ.
“Chẳng phải nói có tổng cộng sáu vị khách mời à? Còn thiếu một người, định chờ tới bao giờ nữa?”
Lục Nguyệt Bạch cảm thấy mình đã chắc suất thắng vòng tiếp theo, bắt đầu gay gắt gây khó dễ cho đạo diễn.
Đạo diễn Trương ho khẽ hai tiếng, hạ giọng nói: “Lục tổng, vị khách cuối cùng đã đến rồi.”
Lục Nguyệt Bạch nhìn quanh hai vòng, không thấy xe nào mới đến, liền kết luận đạo diễn đang gạt mình, tức giận nổi đóa: “Ông coi tôi là thằng ngốc à? Dám trắng trợn lừa người như vậy?”
“Nếu người đó thật sự đến, tôi lập tức ăn tảng đá này tại chỗ cho ông xem!” Anh ta chỉ vào một khối đá khá lớn trước mặt.
Mặt đạo diễn Trương méo xệch nhưng trong mắt Lục Nguyệt Bạch thì đó là biểu hiện của sự chột dạ bị lật tẩy.
Trong lúc anh ta còn đang đắc ý, thì bất ngờ có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai anh ta từ phía sau.
“Tảng đá này, anh muốn hấp hay kho tàu đây?”
Lục Nguyệt Bạch: “... Mẹ nó!”
Anh ta giật bắn người, nhảy dựng lên cao gần cả mét, lúc quay đầu lại mới nhận ra phía sau có người đứng.
Khác với những vị khách khác có màn giới thiệu gây chú ý, vị khách mời cuối cùng lại xuất hiện một cách thầm lặng. Anh ta cứ thế bước vào hiện trường, thậm chí còn đứng giữa nhóm khách mời lúc chưa ai kịp nhận ra.
Khi ống kính lia tới khuôn mặt người đó, mọi người đều ngỡ ngàng.
Gương mặt đẹp như điêu khắc hiện ra ngay trước mắt không hề che giấu, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng phản chiếu dáng vẻ tức giận đến buồn cười của Lục Nguyệt Bạch.