Kỷ Tưởng yếu ớt "A" một tiếng, hệ thống ngôn ngữ vẫn chưa kịp cập nhật thay thế, cậu chủ động giúp Dương Triều Sinh dọn chiếc cốc thủy tinh Triệu Viễn Trần đã uống đi: "Mời anh ngồi."
"Ừm, cảm ơn."
Kỷ Tưởng đoán không ra ý đồ của Dương Triều Sinh, chỉ im lặng quan sát anh lấy cặp tài liệu ra, rồi rút một tập hồ sơ màu da bò bên trong.
Dương Triều Sinh chậm rãi tháo sợi dây buộc, ánh mắt Kỷ Tưởng lập tức bị thu hút bởi ngón tay của anh.
Thon dài, sạch sẽ, nhưng lại là những đốt ngón tay với khung xương đầy sức mạnh, trên tay không có trang sức dư thừa, chỉ có chiếc đồng hồ Montblanc trên cổ tay phải phản chiếu một vệt nắng ngoài cửa sổ.
Ánh sáng lóe mắt, nhưng người còn thu hút ánh nhìn hơn.
Khi Dương Triều Sinh lấy từng cuốn sổ đỏ và thẻ ngân hàng từ trong tập hồ sơ ra, xếp chồng ngăn nắp lên nhau, Kỷ Tưởng càng thêm mơ hồ.
"Đây đều là chìa khóa xe, tuy có thể không có chiếc Maybach S480 mà cậu muốn... S680 thì có được không? Nếu cậu không hài lòng, tôi cũng có thể đặt thêm một chiếc khác cho cậu."
Giọng điệu Dương Triều Sinh nói câu này cứ như đang nói với người khác "Trưa nay tôi muốn ăn cơm trộn thịt nướng, cậu có muốn ăn cùng không" vậy, đơn giản và bình thường đến mức Kỷ Tưởng chấn động vô cùng, không nhịn được phải cấu vào cánh tay dưới gầm bàn.
Đau thật, không phải mơ.
Người này điên rồi sao?
"Đây là sổ đỏ đứng tên cá nhân tôi, trong thành phố này có tổng cộng ba căn nhà, hai biệt thự và một căn hộ. Căn hộ ở khu Kim Đài, là nơi tôi đang ở. Biệt thự một căn ở trên đỉnh Tiêu Sơn, một căn ở khu Sùng Ninh gần bờ biển. Bởi vì bố mẹ tôi hiện tại phần lớn thời gian không ở đây mà ở thành phố Cửu Lâm, nên tôi cũng có mấy căn nhà ở đó. Nếu cậu thực sự để tâm, tôi cũng có thể bán hai ba căn ở Cửu Lâm đi, rồi mua hết ở thành phố này." Dương Triều Sinh xếp sổ đỏ và thẻ ngân hàng chồng lên nhau như chơi Jenga, đẩy về phía Kỷ Tưởng: "Về phần tiền thách cưới không cần lo lắng, những thẻ còn lại là toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi từ khi đi làm đến giờ, đều kiếm được qua các kênh chính quy, có thể lập thỏa thuận bằng văn bản, quy định rõ ràng tài sản của tôi là tài sản chung của hai chúng ta."
Nghe đến đây Kỷ Tưởng đến thở mạnh cũng không dám, gia cảnh cậu cũng xem như khá giả, hai mươi tám năm đầu đời thuận buồm xuôi gió. Bố mẹ dù đã ly hôn, mỗi người đều tái hôn xây dựng gia đình mới, nhưng cả hai bên nuôi con đều không thiếu tiền, đối với Kỷ Tưởng trước nay luôn đáp ứng mọi yêu cầu.
Nhưng dù có tiền đến mấy cũng không thể tiêu xài như Dương Triều Sinh được!
Làm gì có ai vừa mới gặp mặt lần đầu đã giao hết gia sản ra để cầu hôn chứ?
"Anh... nghiêm túc đấy chứ?"
"Vâng. Với lại, tôi là Alpha, nhưng tôi không quá coi trọng chuyện con nối dõi, về vấn đề con cái cậu cũng không cần quá căng thẳng, tôi sẽ không giống như vị Alpha vô lễ lúc nãy. Nếu cậu còn có bất kỳ nghi ngại nào khác thì có thể nói trực tiếp với tôi, tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cậu."
Dương Triều Sinh đẩy nhẹ gọng kính, chỉ từ một hành động này Kỷ Tưởng đã có thể nhìn ra khí chất tinh anh, trầm ổn vững vàng của anh, không ngờ chuyện đại sự hôn nhân lại cứ như đùa giỡn.
Kỷ Tưởng lật xem mấy cuốn sổ đỏ trong tay, phát hiện đúng là như lời anh nói thật.
Hoàn hảo như vậy, lại còn chẳng yêu cầu gì, không phải là dàn cảnh lừa đảo (tiên nhân khiêu) đấy chứ...
Kỷ Tưởng lắc mạnh đầu, gấp sổ lại, rồi đẩy cả thẻ ngân hàng và chìa khóa về phía Dương Triều Sinh.
"Ờm... vị tiên sinh này."
Từ lúc nãy đến giờ đầu óc Kỷ Tưởng trống rỗng, hết cách rồi, lời Dương Triều Sinh nói có sức công phá quá mạnh, lời đến bên miệng mà vẫn không tài nào nhớ ra người trước mặt họ gì, chỉ nhớ mỗi câu đặc biệt kia ""Triều" trong thủy triều, "Sinh" trong sinh sôi bất tận".
Cái tên rất nên thơ nên họa, nhưng không thể gọi thẳng là Triều Sinh được nhỉ...
Dương Triều Sinh nhìn ra sự lúng túng của cậu, chu đáo nhắc nhở: "Tôi họ Dương, nếu cậu không ngại, cũng có thể gọi thẳng tên tôi là Dương Triều Sinh."
"Vâng... Anh Dương, nói thật với anh nhé, bất kể lúc nãy anh nghe được những gì, thật ra cá nhân tôi không hề muốn kết hôn, chỉ là vì đối phó với bố mẹ nên mới đồng ý đi xem mắt, hôn nhân không phải là điều tôi theo đuổi." Kỷ Tưởng rụt tay về: "Điều kiện của anh rất tốt, đặt trên thị trường xem mắt đã là người nổi bật nhất rồi, tôi không hợp với anh đâu."
Kỷ Tưởng không ngốc, người như Dương Triều Sinh chỉ cần đứng trên đường thôi đã là một cảnh đẹp ý vị rồi, vừa có nhan sắc vừa có tiền đã ăn đứt phần lớn người trong xã hội này.
Điều kiện ưu việt như vậy mà không ai cần, lại còn chạy đến trước mặt Kỷ Tưởng nói muốn kết hôn với cậu, muốn gì được nấy. Kỷ Tưởng chỉ từng thấy một lần duy nhất, đó là ở trong mơ.
Cậu đã cố gắng diễn đạt rất ý tứ rồi, chỉ thiếu điều nói thẳng ra câu "Anh đừng có mà mưu đồ gì".
Nhưng Kỷ Tưởng nghĩ kỹ lại, đối với Dương Triều Sinh thì cậu cũng là người xa lạ, trên người cậu thật sự chẳng có gì để lợi dụng cả.
Kỷ Tưởng sắp suy diễn lung tung đến cả chuyện buôn người đến nơi rồi, thì bên này Dương Triều Sinh im lặng một lát rồi hỏi: "Không hợp... là vì tôi không phù hợp với hình mẫu lý tưởng của cậu sao?"
Giọng nói thành khẩn lại mang theo chút cảm xúc do dự và mất mát khó lòng nhận ra, trong khoảnh khắc ấy, Kỷ Tưởng cảm thấy tâm hồn mình bị tổn thương nặng nề, cứ như từ chối người trước mặt là phạm phải tội ác tày trời nào đó vậy.