Ông Xã Không Thân Cận Với Tôi, Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 4

"Tiền thách cưới tôi cũng đòi không nhiều, mấy tháng trước nhà tôi có cô em gái đi lấy chồng, nhà trai đưa sáu trăm sáu mươi nghìn tệ tiền thách cưới, tôi tự nhiên không thể thấp hơn được, không thì bị người nhà với họ hàng cười chê. Anh thấy một triệu tệ thế nào? Ý nghĩa cũng tốt đẹp, thập toàn thập mỹ."

Kỷ Tưởng tiện tay nghịch cành hoa héo rũ kia, chẳng nhìn ra là loại gì, cũng như con người Triệu Viễn Trần vậy, cậu cũng lười tìm hiểu: "Cuối cùng, người đàn ông tôi lấy làm chồng ít nhất cũng phải có chút thực lực chứ. Anh nói xem, nếu cưới vợ về mà tiền tiết kiệm tiêu sạch hết, thì chúng ta sống thế nào? Cho nên tiền tiết kiệm cá nhân cũng vậy, chỉ có thể nhiều hơn chứ không thể ít đi, thấp nhất cũng phải có một trăm nghìn tệ."

Nói đến đây, Kỷ Tưởng cố ý dừng lại một chút, nháy mắt với Triệu Viễn Trần: "Cái này coi như tài sản chung của vợ chồng chúng ta, hửm?"

Sắc mặt Triệu Viễn Trần có thể thấy rõ đã không còn hồng hào khỏe khoắn như lúc mới đến nữa, đen sì như đít nồi, Kỷ Tưởng chỉ nghe thấy anh ta cười lạnh một tiếng: "Cậu đùa tôi đấy à?"

"Ai đùa anh?" Kỷ Tưởng nói vẻ vô tội: "Không phải anh vạch ra kế hoạch sau hôn nhân với tôi trước sao? Tôi chỉ nói ra yêu cầu hợp lý để cưới tôi thôi mà."

Kỷ Tưởng chống cằm, người rướn sát mặt bàn lại gần Triệu Viễn Trần, chậm rãi thì thầm với âm lượng chỉ đủ hai người nghe: "Không làm được à? Không làm được mà anh còn dám nói nhiều lời nhảm nhí như vậy ở đây?"

"Kỷ Tưởng! Cậu đừng có quá đáng!" Triệu Viễn Trần cảm thấy mặt mũi mình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tức giận đứng bật dậy.

Mục đích đã đạt được, Kỷ Tưởng mới thu lại nụ cười, vẻ mặt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đối với loại người này, liếc mắt một cái cũng là lãng phí.

Kỷ Tưởng lặng lẽ thở dài, chỉ là về nhà rồi bố mẹ chắc chắn lại hỏi đông hỏi tây nữa đây.

Cũng chẳng hiểu sao mấy người giới thiệu kia lại có thể gom hết những kẻ kỳ quái lại rồi ném hết cho cậu như vậy.

Triệu Viễn Trần định bụng trước khi đi phải hạ bệ thêm lần nữa tên Beta không biết trời cao đất dày này, tay vừa giơ lên chỉ thì đã bị người mới tới cắt ngang.

"Xin lỗi, đã làm phiền cuộc nói chuyện của hai vị."

Hoàn toàn trái ngược với Triệu Viễn Trần, Kỷ Tưởng còn chưa nhìn thấy mặt đã cảm thấy giọng nói này có thể xoa dịu tâm trạng bực bội khi phải nói chuyện với tên Alpha "bình thường mà tự tin thái quá" lúc nãy.

Cậu nhìn theo hướng giọng nói, đập vào mắt là một gương mặt thanh tú, điềm đạm.