Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng

Chương 3.1: Tổ 3 người

Trong phim thì lũ zombie tuy não cá vàng, nhưng thể lực thì phải nói là mạnh hơn người thường rất nhiều.

Lâm Nhan Nhan nhìn thấy tận mắt cũng thấy đúng như vậy. Từ tầng hai xuống sảnh tầng một, vẫn chỉ lác đác vài con zombie đang lảng vảng.

Nhưng tầng một lại có cái sảnh rộng như sân bóng, khác hẳn mấy cái hành lang chật hẹp chất đầy tủ giày ở trên. Nơi này chẳng khác gì đấu trường La Mã thu nhỏ – zombie có thể lao ra từ bất kỳ hướng nào, y như đang chơi game sinh tồn hardcore.

Mà “chiến binh” ra trận thì chỉ có một – Liêu Tử Oánh, ngoài cái ba lô to tổ bố đựng đồ ăn, trên người chẳng có lấy một món vũ khí tự vệ nào cho ra hồn.

Lâm Nhan Nhan vốn nhát gan, lại hay suy bụng ta ra bụng người, thấy một cô gái tay không tấc sắt mà phải đương đầu với lũ xác sống ghê rợn, trong lòng thấy áy náy không chịu nổi.

Đang luống cuống xử lý hai con zombie lao đến từ trước sau như sandwich kẹp thịt, tự dưng cô rùng mình, sống lưng lạnh toát. Cảm giác thứ sáu bật cảnh báo, Lâm Nhan Nhan lập tức né sang một bên theo phản xạ.

Ngay sau đó, ống quần thể thao rộng thùng thình của cô liền bị một con zombie dùng nửa người trên lê lết dưới đất cắn chặt lấy.

May mà dạo gần đây người ta chuộng mặc đồ oversize, ống quần to oạch khiến con zombie bị lệch khung ngắm. Hàm răng nó chỉ sượt qua mép bắp chân cô mà thôi.

Lâm Nhan Nhan sợ dựng tóc gáy, chẳng nghĩ ngợi nhiều, cầm cưa máy chém thẳng xuống như đang… bơm bánh xe đạp. Đè một phát thật lực, tiếng máy cưa rền vang, lưỡi cưa xoáy tít, xử đẹp con zombie lì đòn suýt thì ngoạm được cô.

Con này xui cái là dám đυ.ng vào một tân binh điện cưa tiềm năng sáng lạn mà không biết điều. Kết cục của nó còn thảm hơn đám đồng bọn – não văng tung tóe, văng cả lên ống quần tím nhạt của cô gái nhỏ.

Lâm Nhan Nhan mặt không đổi sắc, xuống tay gần như tàn nhẫn. Phải một lúc sau mới hoàn hồn lại từ cơn hoảng loạn, đồng tử mở to, nước mắt bắt đầu dâng đầy hốc mắt.

Trời ơi mẹ ơi! Cô vừa rồi suýt nữa bị zombie cắn đó! Sợ đến mức biểu cảm cũng rơi mất tiêu rồi!

【Số lần tiêu diệt hiện tại: 12.】

Giọng nói vang lên trong đầu cô lần nữa. Nhìn bãi xác zombie rải rác khắp sàn, Lâm Nhan Nhan vẫn còn run bần bật.

Cô bắt chước trong tiểu thuyết, thử lên tiếng nói chuyện với cái giọng kia trong đầu, nhưng chẳng ai trả lời cả. Cái thứ đó chẳng khác gì một cái máy đếm phiền toái, không tắt được, cứ chiếm đóng trong não cô một cách vô duyên.

Kiểu như muốn thúc cô đi chém zombie suốt ngày vậy đó.

Nghĩ đến cảnh phải sống chung với zombie cả đời, tim nhỏ của Lâm Nhan Nhan như muốn bật khóc. Cô chịu không nổi kiểu kinh dị này đâu!

Trận chiến xem chừng đã kết thúc. Sau khi thận trọng quan sát xung quanh một vòng, Liêu Tử Oánh nhẹ chân bước đến gần cửa chính, thúc giục:

“Bên ngoài hình như không thấy zombie đâu, chắc tụi nó dạt đi chỗ khác rồi. Mau chạy thôi!”

Ngay khoảnh khắc đó, nỗi uất ức trong lòng Lâm Nhan Nhan dâng lêи đỉиɦ điểm. Cô không đi theo mà bất chấp cơn hoảng sợ, khom người xuống, lấy giấy vệ sinh ra lau chùi cẩn thận vết bẩn trên ống quần.

Có chạy cũng phải đẹp cái đã, chị đây là người yêu cái đẹp, không phải máy chém di động!

Cứ như thể cô nàng Lâm Nhan Nhan nổi quạu một cách đột ngột vậy.

Vừa lau, Lâm Nhan Nhan vừa cố gắng kiềm nén cái cảm giác muốn ói mửa cuồn cuộn trong bụng, miệng lẩm bẩm:

“Dù chỗ đó có gần thì cũng phải đi một đoạn, trước khi ra ngoài phải kiếm cho cậu thứ gì đó phòng thân chứ.”

Mặc dù đã dùng khăn giấy lau sơ qua, cái quần thể thao màu tím nhạt của cô vẫn dính đầy vệt bẩn sẫm màu và tỏa ra một thứ mùi chua lòm khó tả—đó chính là não của con xác sống mới bị cô tiễn về trời.

Liêu Tử Oánh đứng khựng lại, tay cầm thẻ mở cửa dừng giữa không trung, chết rồi, cô ấy sơ suất quá.

Lẽ ra lúc này phải hỏi thăm xem Lâm Nhan Nhan có sao không mới đúng.

Cô nàng còn đang tính vớt vát tình cảm thì Lâm Nhan Nhan, người vừa bắt đầu hạ bớt cảnh giác, lại phẩy tay ra hiệu:

“Cậu đừng qua đây, chỗ này dơ lắm. Tớ đang thấy khó chịu, cho tớ nghỉ một lát rồi hẵng đi tiếp được không?”