Hắn ta nhất định phải khiến Thương Vũ, kẻ dám chống đối hắn ta, nếm đủ mùi đau khổ.
Đường Loan Loan nhìn dáng vẻ thâm tình của Thương Định Phong, mặt đỏ bừng e lệ cúi đầu: "Vâng."
...
Nha hoàn mặt mày lo lắng chờ bên hồ thấy Thương Vũ đi tới, lập tức đón lấy, nhìn hắn hỏi: "Công tử, mặt người không sao chứ?"
Thương Vũ xoa xoa bên má hơi tê rần: "Yên tâm, ta không sao."
Danh Nguyệt nhìn dấu tay trên gò má tinh xảo của Thương Vũ, lại nhìn đôi nam nữ đang dựa vào nhau trong đình giữa hồ, không khỏi nghiến răng khinh bỉ một tiếng: "Đúng là một đôi cẩu nam nữ! Rõ ràng người có thể tránh được cái tát của ả tiện nhân kia, sao lại không né chứ!"
Thương Vũ nhìn theo ánh mắt của nha hoàn, thản nhiên nói: "Một cái tát đổi lấy việc giải quyết một chuyện phiền phức, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ta cưới vị quận chúa kia chắc?"
Hắn dù sao cũng phải diễn cho tròn vai kẻ bị ruồng bỏ, đúng không?
Hai người đi một mạch về tiểu viện hẻo lánh của mình.
Danh Nguyệt nhìn quanh bốn phía, cẩn thận đóng chặt cửa lớn sân viện, lại đóng cả cửa phòng, rồi mới đi tới bên cạnh Thương Vũ đang ngồi trước gương đồng, im lặng tháo phát quan cho hắn.
"Sao không nói gì thế, còn giận à?" Thương Vũ nhìn khuôn mặt bí xị của Danh Nguyệt trong gương, khẽ cong môi.
Danh Nguyệt im lặng một lát, tháo xong phát quan cho hắn, lại lấy khăn tay tỉ mỉ lau mặt cho Thương Vũ, rồi mới thở dài: "Nô tỳ thấy ấm ức thay cho tiểu thư."
Thương Vũ ngồi trước gương, mái tóc đen nhánh xõa tung, lớp trang điểm cố tình vẽ ra đôi mày kiếm đầy anh khí cùng phấn đen làm đậm đường nét cũng được lau đi.
Thiếu nữ trong gương đồng mày như núi xa, mắt tựa hồ thu, đôi môi đỏ mọng mềm mại, một gương mặt thanh tú đẹp tuyệt trần, đẹp đến lay động lòng người.
Thương Vũ sờ lên gương mặt trắng nõn của mình, cười nhẹ: "Mười tám năm nay đều sống như vậy rồi, có gì mà ấm ức đâu."
"Phu nhân nói dối người là nam nhi là để mong có ngày tiểu thư thoát khỏi sự trói buộc của kinh thành, được sống tự do tự tại. Vậy mà bây giờ phủ lại ép người trở về, còn đối xử hà khắc như thế này!" Danh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Sân viện này nằm ở nơi hẻo lánh nhất tiền viện, cách một bức tường là phòng ở của hạ nhân, đừng nói đến chuyện phái người tới hầu hạ, ngay cả đồ đạc đưa tới cũng toàn là đồ cũ người khác đã dùng qua.
Thương Vũ đưa tay vuốt ve mặt bàn trang điểm loang lổ, vẻ mặt vừa mỉa mai vừa thê lương.
Phụ thân nàng* xuất thân từ trâm anh thế gia... Thương gia. Tổ phụ năm đó lại càng vẻ vang hơn khi cưới Trưởng công chúa, được ban tước vị Thế Tập Quốc Công.
(*trước khi diễn giải Thương Vũ giả trai thì tác giả để là hắn, sau này những lúc không có người khác hoặc dẫn truyện thì dùng nàng.)
Còn mẫu tộc của nàng xuất thân từ Ngọc gia, dòng dõi khai quốc công thần. Trải qua mấy đời đế vương, đã sinh ra bao nhiêu tướng soái trấn giữ biên cương, lập nên công trạng an bang định quốc.
Thế nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi số mệnh công cao át chủ. Dòng dõi tướng soái thì đã sao, hết tội danh kết bè kéo đảng, coi thường vương pháp, lại đến khi quân phạm thượng chụp xuống đầu, đại gia tộc cứ thế sụp đổ.
Bắt đầu từ tổ phụ và mấy cữu cữu của nàng cho đến cả tam tộc Ngọc gia đều bị liên lụy, nhà bị tịch biên, người thì vào ngục, nhánh chính đều chết hết, nhánh phụ thì bị đày đi biệt xứ.
Còn mẫu thân nàng... Từng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành được trăm nhà cầu hôn.
Sau cái chết của tổ phụ và các cữu cữu, cũng ôm hận mà chết chỉ một năm sau khi sinh ra nàng.
Thương gia sợ bị mẫu thân nàng liên lụy, chỉ trong vòng một tháng đã đưa vị bình thê vốn có là Tiêu thị Tiêu Nhị Nương lên làm chính thất.
Sau đó, lại sai người hầu cũ bên cạnh mẫu thân nàng đưa nàng đến thôn trang.
Mười tám năm qua, một mình nàng lớn lên ở thôn trang cùng nhũ mẫu và vài người hầu cũ của mẫu thân, Thương gia không một ai hỏi đến.
Mẫu thân nàng lúc sinh thời từng khóc nói với nhũ mẫu, nếu nàng là nữ nhi, khó tránh khỏi bị Thương gia coi như quân cờ để liên hôn hoặc mua chuộc lòng người mà khống chế.
Nữ tử bị lễ giáo ràng buộc, nếu bị dạy dỗ không đúng cách, hoặc tùy tiện gả cho kẻ không ra gì, lại không có mẫu tộc chống lưng, sợ là cuộc đời sẽ bị hủy hoại, cô độc không nơi nương tựa.
Vì vậy, mẫu thân nàng đã liều chết che giấu thân phận của nàng, để nàng lớn lên dưới thân phận nam nhi.
Thương gia đương nhiên mong chẳng ai còn nhớ tới sự tồn tại của một huyết mạch Ngọc gia tội thần như Thương Vũ.
Đợi đến khi trưởng thành, Thương Vũ nàng có thể mang theo số tiền tích cóp nhiều năm, trời cao mặc chim bay, thoát khỏi Thương gia.
Nhưng người tính không bằng trời tính, đúng ngày nàng tròn mười tám tuổi, chủ trạch ở kinh thành lại cho người tới, ép đưa nàng về chủ trạch với lý do mừng sinh thần Lão thái quân.
Danh Nguyệt vừa cầm lược chải tóc cho Thương Vũ, vừa tức tối nói: "Chủ gia thật quá đáng, bên này vừa ép người từ hôn với Ninh vương phủ, quay đầu đã nộp tên và canh thϊếp của người vào cung cho Định Quốc Công Chúa chọn phò mã!"