11 giờ tối, các tòa cao ốc ở trung tâm thành phố đã vắng bóng người, đa số dân văn phòng đã trải qua bao khổ sở trên tàu điện ngầm để về đến nhà, còn dân làm công như Tạ Chấp không chỉ phải làm 996* mà còn phải tăng ca.
(*996: làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày trên tuần)
Lúc này trên màn hình máy tính của Tạ Chấp là một bản vẽ 3D cực kỳ tinh xảo, nhân vật xinh đẹp trong đó lười biếng mở to mắt, tay cầm một chiếc tẩu thuốc làm từ gỗ mun đen, làn da trắng như ngọc, toàn thân toát lên vẻ biếng nhác xen lẫn khí chất cao quý.
Nếu xét theo tiêu chuẩn người thường, đây đã là một bản vẽ hoàn thiện đến cực kỳ xuất sắc, nhưng đối với Tạ Chấp thì vẫn chưa đủ, cậu còn có thể làm chi tiết nữa!
Không sai, Tạ Chấp chính là một họa sĩ thiết kế nhân vật cho game, là cái loại họa sĩ đã tốt còn muốn tốt hơn nữa, trong máy tính cậu có không dưới mấy trăm bức tranh minh họa có độ chi tiết cao như vậy, bao gồm đủ loại nhân vật, cảnh tượng, động vật.
Ngay khi Tạ Chấp đang thêm chi tiết cho nhân vật trong hình vẽ, ứng dụng tin nhắn của cậu vang lên "Ting ting".
Kiến trúc sư mô hình 3D - Quý Vân: Tạ ca, anh xem cái mô hình này thế nào?
Giọng điệu trong tin nhắn nghe rất bình thường, chỉ có Quý Vân biết bản thân cậu ta thấp thỏm đến mức nào: Cầu xin anh, đừng bắt cậu ta làm lại mô hình lần nữa.
Tạ Chấp buông bút vẽ trong tay, hít một hơi, sau đó ấn vào màn hình mở bức ảnh ra.
Quả nhiên, là cảm giác tim ngừng đập đột ngột.
Tạ Chấp thở hắt ra, lập tức trả lời: Cậu muốn ngày mai tôi cưỡi cậu đi làm à?
Có thể nói, trong giới làm game này họa sĩ thiết kế và người dựng mô hình thường bất hòa, người bị mắng luôn là người dựng mô hình, câu chế giễu hàng ngày của người chơi cũng là sau này họa sĩ thiết kế cưỡi người dựng mô hình đi làm đi.
Đương nhiên, tầng đáy nhất trong giới game là bộ phận kế hoạch, hàng ngày bị người chơi yêu cầu quỳ lạy họa sĩ thiết kế để có được thiết kế đẹp.
Mà khi người dựng mô hình nhìn thấy tin nhắn này của Tạ Chấp thì suýt chút nữa ngất xỉu.
Tạ Chấp không thông qua mô hình của cậu ta, đồng nghĩa với việc cậu ta cũng phải tăng ca. Trong khoảnh khắc ấy, người dựng mô hình cảm thấy cuộc đời mình thật vô vọng.
Quý Vân: Tạ ca, không vấn đề gì, để em sửa!
Chỉ thấy Tạ Chấp nhíu mày, gửi mười mấy vấn đề đã liệt kê qua.