"Xin lỗi, xin lỗi..."
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại bị tiếng mưa át đi quá nửa.
Bóng trắng kia bò đến bên cạnh đôi giày da, nhặt chiếc máy tính bảng bị rơi hỏng lên, loạng choạng lùi lại mấy bước, rồi lại khuất vào màn mưa.
Cậu dùng hai tay nâng chiếc máy tính bảng, giơ lên giữa không trung, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào người đàn ông lạnh lùng.
Mộ Cảnh Dật rũ mắt đánh giá kẻ chạy trốn hấp tấp này.
Một chú mèo con màu trắng bạc, một Omega dung hợp.
Đôi đồng tử màu xanh lam sáng rực như đá quý, vành mắt đỏ hoe ngấn lệ.
Chú mèo nhỏ làm sai chuyện liền cụp đôi tai mèo xuống, phần tai trong màu hồng là điểm sáng duy nhất giữa mái tóc ngắn màu bạc.
Cậu đã bị mưa lớn xối cho ướt đẫm.
Bộ đồ thí nghiệm màu trắng ướt sũng dán chặt vào người, phác họa đường cong cơ thể mảnh mai. Vùng trước ngực phớt hồng cũng rực rỡ như vành tai trong của cậu, tựa như một đóa hoa phấn màu đang nở rộ.
Chiếc đuôi mèo trắng ướt nhẹp rũ xuống, lông trắng ướt sũng nhỏ từng giọt nước mưa.
Mộ Cảnh Dật nhớ đến chú mèo hoang nhỏ màu trắng mà anh từng nuôi lúc nhỏ, nhưng nó đã đột ngột bệnh chết.
Năm đó, cũng vào một ngày mưa lớn như thế này, anh đã nhặt được một chú mèo con màu trắng run lẩy bẩy bên vệ đường.
Đôi mắt màu xanh biếc ấy đã khiến anh động lòng trắc ẩn, bất chấp bố mẹ phản đối mà cứu lấy chú mèo con đáng thương.
Mọi thứ dường như tái diễn, nhưng lần này, xuất hiện trước mặt Mộ Cảnh Dật lại là một Omega dung hợp.
"Số 09! Mày chạy đi đâu đấy! Lần nào cứ mưa to là lại trốn, xem tao có đánh chết mày không!"
Người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ cầm dùi cui, ánh mắt sắc bén nhanh chóng bắt được vệt sáng trắng bạc phản chiếu trong khu xưởng tối tăm.
Omega được gọi là số 09 nghe thấy tiếng gọi, theo phản xạ căng thẳng mà dựng đứng cả tai và đuôi mèo lên, lông mèo màu bạc dựng đứng, bị nước mưa làm ướt bết thành từng lọn.
Đôi mắt hoảng sợ lia loạn xạ trong nhà máy trống trải, không tìm thấy một nơi nào để ẩn náu.
Ngoại trừ dưới tán ô của vị khách cao lớn trước mặt này.
Mộ Cảnh Dật nhận lấy chiếc máy tính bảng đã hỏng từ đôi tay run rẩy của cậu, thuận tay đưa cho trợ lý bên cạnh.
Sức nặng trên tay bỗng mất đi khiến tay cậu khẽ run, những ngón tay thon dài vô thức nắm vào khoảng không mấy lần, cố gắng tìm kiếm cọng rơm cứu mạng của mình.
Trên người người đàn ông trước mặt có một mùi hương dễ chịu, thu hút loài mèo.