Chúc Diễn nhổ phần bánh mì bị cháy khét và đắng ngắt ra, giơ tay định ném đi...
Khoan đã.
Cậu nhìn cái đùi gà ăn hơn một nửa trong tay, lại nhìn ổ bánh mì khó nuốt này, cuối cùng liếc nhìn chỉ số đói khát đã tăng lên 37.
Hơn nửa cái đùi gà mới tăng được 18 điểm, ăn xong chắc cũng không tăng đến 50 nổi, căn bản không cầm cự được bao lâu.
Lại nhìn cái bánh mì cháy trong tay.
Cắn một miếng.
... Quả nhiên khó ăn thật.
Chúc Diễn rưng rưng nuốt xuống.
Đại ca nhà giàu ơi, bánh mì ngon lành thế này, anh nướng nó làm gì vậy hả?!!
Khó khăn lắm mới gặm xong cái bánh mì, cậu nhanh chóng xử lý nốt phần thịt đùi gà còn lại. Chúc Diễn quệt miệng một cái, nhấn mở giao diện thuộc tính...
Vãi chưởng!
Chỉ số đói khát nhảy vọt lên 86!!
Đây đâu phải là bánh mì cháy?! Đây là lương thực cứu tế mà!!
Chúc Diễn vui sướиɠ, ngân nga một giai điệu dọn dẹp tàn cuộc, đảm bảo không còn tàn lửa nào sót lại, tiện đường còn đi kiểm tra cả đống lửa của đại ca nhà giàu kia, sau đó mới chạy đến bên bờ suối rửa tay...
"@¥¥%..." Giọng trẻ con từ xa vọng đến.
Chúc Diễn quay đầu lại.
Đứa nhóc tì nhà đã cho cậu que đánh lửa đang đứng trên sườn núi vẫy tay với cậu, bên cạnh còn có hai đứa nhóc tì khác, đều đang nhảy nhót vẫy tay với cậu.
Chúc Diễn: "?"
Lo mấy đứa nhóc tì này chạy xuống chơi nước, cậu vội vàng rửa sạch tay chạy tới.
"Sao thế?"
Đám nhóc tì nghe không hiểu, trực tiếp chạy lại kéo tay cậu, chỉ về một hướng nào đó, dẫn cậu đi về phía trước.
Chúc Diễn: "..."
Nếu nhớ không lầm thì bên đó là hướng về phía trường học trong thôn.
Đây là muốn dẫn cậu đi học sao?
Chúc Diễn không rõ lắm quy luật đi học của trường, mang theo tâm trạng mong chờ, cậu đi theo đám nhóc tì.
Quả thật là vậy.
Xem ra khoảng thời gian cậu loay hoay vừa rồi, tính ra là giờ cơm trưa cộng thêm nghỉ trưa.
Ông lão kia nhìn thấy cậu đi tới, còn vuốt râu gật đầu khen ngợi, luyên thuyên nói vài câu.
Chúc Diễn cười ngây ngô một chút, đi theo đám nhóc tì vào nhà ngồi xuống.
Buổi sáng cậu thuộc dạng gia nhập giữa chừng, chỉ học được cách đọc mấy chữ số là tan học.
Lần này cậu học trọn vẹn, học được một đống danh từ đơn giản, ví dụ như bàn, ghế, bạn tôi nó, vân vân.
Còn học mấy mẫu câu đơn giản, ví dụ như đây là cái gì, đó là cái gì.
Hơn nữa trường học NPC này không có giờ nghỉ giữa tiết, là dạy một mạch.
Đến lúc tan học, Chúc Diễn còn lưu luyến, hận không thể giữ ông lão lại bắt ông giảng tiếp.
Đáng tiếc mấy NPC này sống còn giống người thường hơn cả cậu, đến giờ là tan làm, ngay cả đám nhóc tì cũng muốn chơi, đứa nào đứa nấy chạy tới túm lấy cậu.
Chúc Diễn lúc này đã học khôn ra, lấy những từ vừa học được làm từ thay thế, dẫn theo một đám nhóc tì chơi trò củ cải ngồi xổm... à không đúng, bây giờ phải gọi là bàn ghế ngồi xổm, hoặc là bảng đen sàn nhà ngồi xổm.
Một đám nhóc tì chơi đến hi hi ha ha ha, cậu cũng ôn tập vô cùng vững chắc những từ mới học.
Đôi bên cùng có lợi!!
Mãi cho đến khi phụ huynh NPC đến tìm con, Chúc Diễn mới lưu luyến không rời mà kết thúc hoạt động ôn tập.
Chỉ số đói khát lại tụt.
Lần này, sở hữu khoảng 20 nén bạc, Chúc Diễn rất bình tĩnh, thong thả dạo bước quanh thôn.
Vừa đi được vài bước, liền nhìn thấy một tiệm rèn.
Tuy không hiểu chữ trên biển hiệu, nhưng ông chú ở trần trong phòng đang đập khối sắt nung đỏ thì vẫn rất dễ nhận ra.