Tôi Là Người Cha Mất Sớm Của Nam Hai Mỹ Cường Thảm

Quyển 1 - Chương 6: Sơ Trung

"Cậu cứ xem đi là được." Sở Lam hoàn toàn không để tâm.

"Không xem." Sở Niên Cảnh bực bội gấp sách lại: "Đây là truyện đọc trước khi ngủ của mày à?"

Sở Lam: "Xem xong cậu sẽ phát hiện ra điều bất ngờ."

Sở Niên Cảnh chống người dậy khỏi bàn, đổi một góc độ khác lạnh lùng liếc anh: "Tao dựa vào cái gì mà tin mày?"

Sở Lam nhìn thấy trên cổ cậu đeo một miếng ngọc bài màu đỏ sậm, trên đó khắc chữ "Cảnh". Ánh mắt anh dừng lại trên đó một chút, miếng ngọc bài này, chính anh cũng có một cái, là bùa hộ mệnh gia truyền của nhà họ Sở, một khi đã đeo lên, cả đời rất khó có cơ hội tháo xuống.

"Tôi có thể nói cho cậu biết lai lịch của miếng ngọc bài này." Sở Lam chỉ vào cổ cậu nói.

Đồng tử Sở Niên Cảnh co rụt lại, ngay sau đó mí mắt cụp xuống, hàng mi dài che đi những suy tư tận đáy lòng.

"... Tao rảnh rỗi đi biết mấy chuyện này làm gì."

Tuy cậu tỏ ra không hứng thú, nhưng tay lại vô thức đưa lên chạm vào miếng ngọc bài, nhẹ nhàng xoa nắn đầu ngón tay.

Sở Lam: "Miếng ngọc này có thể liên quan đến người cha đã mất của cậu."

Sở Niên Cảnh lạnh lùng lườm Sở Lam một cái, rõ ràng, cậu cảm thấy Sở Lam lại đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình.

"Tôi không hề nói đùa." Sở Lam bình tĩnh nói: "Chỉ cần cậu có thể xem hết cuốn truyện tranh này, và có thể lĩnh hội toàn diện những kiến thức trọng tâm tôi đã đánh dấu, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Sở Niên Cảnh nhìn chằm chằm Sở Lam, cậu mới mười bốn tuổi, vẫn chưa thể phân biệt chính xác sự khác biệt giữa lời nói dối và lời nói thật, nhưng trên người Sở Lam lại có một khí chất khiến cậu tin tưởng một cách khó hiểu.

"Được." Sở Niên Cảnh nghiến răng: "Để tao xem mày có thể nói ra được cái gì."

Lúc này, chuông vào tiết tự học vang lên, Sở Niên Cảnh thu lại tầm mắt, mọi người bắt đầu trở về chỗ ngồi, nhưng mấy dãy ghế phía trước lại trống vài chỗ, không biết đã đi đâu làm gì.

Sở Lam rút ra xấp giấy nháp dày, bắt đầu tính toán Công thức Mật Lâm mà trước khi xuyên qua anh vẫn chưa giải được trên giấy.

Viết rồi lại viết, nhưng lại không thể tập trung như trước kia.

Sở Lam dứt khoát dừng công việc lại, nghiêm túc sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay trong đầu.

Thật ra anh chuyển đến trường này không phải vì một lý do cụ thể nào cả.

Thiên tài như anh, việc yêu thích nhất trong đời chính là giải những bài toán khó, những bài toán lạ.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng sự cần thiết của việc giải cứu đứa con trai trời cho của mình, Sở Lam phát hiện đây là một thử thách chưa từng có.

Bất kể anh có thể dành cho đứa con trai này tình yêu thật sự, cái gọi là "tình yêu" hay không, nhưng việc có thể quan sát ở cựy ly gần một người có huyết thống trực hệ với mình như vậy, chẳng phải cũng là một chuyện thú vị sao?

Sở Lam nghiêng đầu liếc nhìn, Sở Niên Cảnh đang xem cuốn truyện tranh đó, vẻ mặt ba phần hoang mang, ba phần mất kiên nhẫn, và bốn phần mơ hồ.

Cảm nhận được ánh mắt của Sở Lam, Sở Niên Cảnh đáp lại bằng một cái nhìn lạnh lùng, nói nhỏ: "Mày sẽ không muốn biết kết cục của việc lừa tao đâu."

Nói xong cậu gãi gãi mái tóc xoăn nhỏ, quay đầu lại xem tiếp.

—Trông cậu ta có vẻ không được thông minh cho lắm.

Sở Lam bắt đầu suy nghĩ xem nửa huyết thống còn lại trên người Sở Niên Cảnh rốt cuộc là từ ai. Anh đã nghĩ đến rất nhiều ứng cử viên, nhưng rất nhanh đều bị loại bỏ từng người một.

Trong tiểu thuyết không hề miêu tả Omega sinh ra Sở Niên Cảnh là ai. Sở Lam chỉ biết đó là một Omega nam, tính tình dịu dàng, không có người thân nào khác, sau khi anh chết thì người đó cũng mất tích theo. Ngoài ra, không còn thông tin nào khác nữa.