Khống Chế Vùng Cấm

Chương 6

Lâm Cẩn ôm chặt chiếc vali, dùng ánh sáng yếu ớt từ điện thoại soi đường mà chạy thục mạng trong đường hầm kín mít. Quần áo ướt sũng mồ hôi dính vào người vô cùng khó chịu, nhưng cậu ta không dám dừng lại dù chỉ một giây để thở, trong đầu chỉ vang vọng lời dặn dò của ông Lưu Vịnh.

Cứ đi thẳng, cứ đi thẳng, cứ đi thẳng...

Cậu ta không biết con đường này sẽ dẫn đến đâu. Cậu ta chỉ là một sinh viên Beta sắp tốt nghiệp, được Viện Nghiên cứu đặc cách tuyển vào làm thực tập sinh mới 18 ngày. Cậu ta còn chưa kịp đi hết các tòa nhà trong viện, nói gì đến một đường hầm bí mật thế này.

Hộc... hộc...

Cậu ta không biết mình đã chạy bao lâu, nỗi sợ hãi tột độ khiến thể lực cậu ta cạn kiệt nhanh chóng. Hơi thở của Lâm Cẩn ngày càng nặng nhọc, đầu óc cũng dần trở nên mê man.

Rầm!

Cậu ta đâm sầm vào một vách ngăn dày cộp. Cú va chạm khiến cậu ta hoa mắt chóng mặt, nước mắt cứ thế tuôn rơi, ánh mắt tràn ngập nỗi bi thương và tuyệt vọng: "Hết đường rồi... Viện trưởng ơi, phải làm sao đây... Hết đường mất rồi..."

Những ngón tay siết chặt chiếc vali mật mã, Lâm Cẩn cố ép bản thân phải bình tĩnh lại. Cậu ta vừa khóc nấc vừa tự trấn an mình: "Đừng sợ... phải nghĩ cách thôi... Ba mẹ còn đang đợi mình về nhà mà... Viện trưởng bảo cứ đi thẳng, trốn đi... chắc chắn vẫn còn đường..."

Cậu ta hít sâu vài lần, đặt chiếc vali xuống rồi dùng đèn pin điện thoại rọi lên vách ngăn, cẩn thận đưa tay mò mẫm tìm kiếm.

Nửa phút sau, cuối cùng cậu ta cũng sờ thấy một điểm hơi nhô lên ở sát mép dưới cùng. Cậu ta khẽ ấn vào đó, vách ngăn liền mở ra, để lộ một khe hở có ánh sáng yếu ớt hắt vào.

Còn chưa kịp mừng đến rơi nước mắt, Lâm Cẩn đã vội ôm vali lao về phía trước.

Tấm vách ngăn đặc biệt này sau khi đóng lại sẽ tự động kích hoạt chế độ báo động cấp hai.

Khi Hướng Tri Cẩn đi tới chỗ này và nhấn vào điểm nhô lên đó, vách ngăn không hề mở ra. Thay vào đó, một màn hình điện tử cỡ lòng bàn tay hiện lên, giọng nói máy móc lạnh băng vang lên:

"Vui lòng nhập mật khẩu cấp hai."

Cậu nghiêng nghiêng đầu, đầu ngón tay lướt trên màn hình.

"0000."

Bíp! Mật khẩu sai!

Mật khẩu điện thoại của mình không đúng. Cậu suy nghĩ một lát rồi nhập mật khẩu màn hình khóa của daddy nhà mình.

"1111."

Bíp! Mật khẩu sai!

Tiếng cười trầm thấp của Bắc Hàng vang lên từ chiếc tai nghe Bluetooth có hình ảnh đang gắn trên tai cậu: "Cậu đừng có vừa ngốc vừa đáng yêu như thế được không? Bao giờ cậu mới nhận ra thế giới này không phải là của riêng cậu và daddy cậu hả?"

Hướng Tri Cẩn chẳng hề thấy hành động của mình có gì ngốc nghếch cả: "Vậy là gì?"

"Hi hi, tôi đổi thành sinh nhật tôi rồi." Giọng Bắc Hàng nghe rất muốn ăn đấm.

Hướng Tri Cẩn mím môi, nhấn mạnh mấy cái lên màn hình.

"0507."

Tít! Mật khẩu chính xác. Vui lòng trả lời câu hỏi bảo mật: Ai là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới?

Hướng Tri Cẩn trả lời như điều hiển nhiên: "Daddy tôi. Tôi cũng đẹp trai."

Hệ thống dừng lại vài giây rồi lại lạnh lùng lặp lại câu hỏi.

"..." Giọng Hướng Tri Cẩn còn lạnh hơn cả hệ thống: "Bắc Hàng."

"Đáp án chính xác." Vách ngăn kim loại mở ra.

Cậu bước vào một không gian tương đối rộng rãi và sáng sủa hơn, rồi ra lệnh cho Bắc Hàng: "Đổi câu trả lời lại ngay."

Bắc Hàng hừ một tiếng: "Biết rồi, biết rồi. Đại thiếu gia vừa tự luyến lại vừa cuồng daddy."

Hướng Tri Cẩn hài lòng nhướng cằm. Cậu liếc thấy những vệt mồ hôi còn vương trên mặt đất, khóe miệng cong lên: "Tôi sắp bắt được cậu ta rồi nhé."

Trên chiếc màn hình lớn trong phòng thí nghiệm vốn dùng để phát tin tức, lúc này đang hiển thị hình ảnh trực tiếp từ bên trong đường hầm bí mật.

Lưu Vịnh ngồi trên ghế, hai tay siết chặt thành nắm đấm đầy căng thẳng, cùng đám vệ sĩ dõi theo từng bước di chuyển của Hướng Tri Cẩn trên màn hình.

Bắc Hàng thì lục lọi tìm được ít đồ ăn vặt trong phòng thí nghiệm, vừa nhai rôm rốp vừa nói giọng không rõ ràng: "Viện trưởng Lưu, đừng căng thẳng thế chứ. Thiếu gia nhà chúng tôi sẽ sớm tóm được cậu trợ lý nhỏ của ông ra ngoài mà không xây xước gì đâu."

Lưu Vịnh thầm cầu nguyện cho Lâm Cẩn nhanh chóng chạy tới được nơi ẩn náu an toàn, đoạn quay sang nhìn Bắc Hàng dò xét: "Rốt cuộc các người là ai? Tại sao lại muốn cướp Dung dịch Dung hợp? Đó là thứ mang lại lợi ích cho tất cả Alpha và Omega! Nếu các người cần, hãy đợi đến khi nó được sản xuất hàng loạt..."

Bắc Hàng nhìn thẳng vào mắt ông: "Chúng tôi chỉ không muốn một vài kẻ nào đó sử dụng nó mà thôi."

"Cái gì?" Ông sững người, một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng, ông nói rất nhanh: "Ngay khi nghiên cứu thành công Dung dịch Dung hợp, chúng tôi đã tải toàn bộ dữ liệu lên cho các viện nghiên cứu cốt lõi ở những châu khác rồi! Kể cả các người có cướp được ống này, chúng tôi vẫn có thể sản xuất ra nhiều ống khác với hiệu quả tương tự!"