Hoàng đế cụp mắt nhìn tấu chương trên bàn. Nhưng thiên tai không cứu trợ, ngôi vị hoàng đế này của hắn cũng khó mà yên ổn, cuối cùng đành nén đau lòng mà gật đầu.
"Ngươi đến Hộ bộ lấy đi, cứ nói là ý của Trẫm."
Hắn nhìn Nhan Thì vẫn đang quỳ trên đất, có chút không vui: "Còn chuyện gì nữa?"
Mãi đến khi hoàng đế hỏi, Nhan Thì mới lên tiếng: "Nhi thần đã gặp quan viên Hộ bộ rồi, chỉ là quốc khố trống rỗng, nhiều nhất... cũng chỉ có thể lấy ra ba mươi vạn lượng."
Quốc khố trống rỗng, nhưng tư khố của hoàng đế thì không hề trống rỗng. Đây cũng là lý do vì sao hôm nay nàng nhất định phải đến, mục đích của nàng ngay từ đầu chính là tư khố của hoàng đế.
Ánh mắt hoàng đế nhìn tấu chương thay đổi, tựa như có thâm thù đại hận gì vậy. Nếu nói lấy tám mươi vạn lượng từ quốc khố ra chỉ khiến hắn xót của, thì việc bắt hắn lấy ra năm mươi vạn lượng còn lại từ tư khố chẳng khác nào đâm một nhát dao vào tim hắn.
Hồi lâu, hoàng đế dường như nghĩ ra một cách thỏa hiệp: "Khu vực Giang Hoài có nhiều thế gia giàu có, trước nay đều dựa vào sự bảo hộ của triều đình. Nay lũ lụt nghiêm trọng, bọn họ cũng nên góp một phần sức lực. Trẫm thương cảm bá tánh gặp nạn, ngoài ba mươi vạn lượng lấy từ quốc khố, sẽ lấy thêm mười vạn lượng từ tư khố của Trẫm."
Mười vạn lượng, là kết quả sau khi hoàng đế đắn đo hồi lâu. Quốc khố trống rỗng, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác.
"Phụ hoàng..."
Lời Nhan Thì còn chưa nói ra, đã nghe thấy giọng nịnh nọt của Gia tần: "Bệ hạ thật là yêu dân như con, thiên hạ vạn dân có được Bệ hạ đúng là phúc khí của bọn họ."
Hoàng đế nghe xong vô cùng hài lòng, lập tức nói: "Trẫm sẽ cho người soạn thánh chỉ, cùng ngân lượng cứu tế gửi đến Giang Hoài. Chuyện này dừng ở đây."
Nhan Thì biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hoàng đế rồi, cũng không khác mấy so với dự tính của nàng. Tiếp theo là một chuyện khác.
"Nhi thần muốn đích thân đến Giang Hoài một chuyến, xin phụ hoàng chuẩn y."
Lúc này hoàng đế mới quan sát kỹ Nhan Thì đang quỳ trên đất. Hắn vốn không thích đứa con này vì thân thể quá yếu ớt. Nhớ tới mấy đứa con trai yểu mệnh của mình, chỉ cần một đứa có thể trưởng thành cũng sẽ tốt hơn đứa đang quỳ trước mặt này.
Về sau trong cung mãi không có hoàng tử nào ra đời, hoàng đế còn cho mời vị đạo sĩ nổi danh nhất đương thời vào cung xem qua. Vị đạo trưởng đó nói rằng thiên mệnh đã vậy, không thể cưỡng cầu.