Hắn cúi người, kính cẩn nâng chén trà lên.
Vệ Ngu cũng vén khăn voan đỏ, nước mắt lưng tròng dâng trà.
“Tam tẩu, nếu không có tẩu, ta với A Triều, A Cẩm, A Nhược cũng không thể sống được đến hôm nay. Chén trà này, là Vệ gia chúng ta kính người.”
Hi Châu nghe hai người nói, trong mắt cũng dâng lên ánh lệ mờ, nàng nhận lấy trà của hai người, mỗi chén uống một ngụm rồi mới cười nói:
“Được rồi, ngày thành thân, phải vui vẻ một chút.”
Tiếng kèn đón dâu thổi vang, pháo nổ đùng đoàng.
Hi Châu vẫn tiễn Vệ Ngu đến tận ngoài cổng Vệ phủ, nhìn nàng được Vệ Nhược cõng lên kiệu hồng, nhìn chiếc kiệu ấy dần dần đi xa, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười. Mãi đến khi người trên phố tản hết, nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngửa đầu nhìn những mảnh giấy đỏ tung bay, cuối thu gió thổi tản mát, xoay vòng, lay động.
Ánh mắt lặng lẽ đuổi theo mặt trời thu rực rỡ, nàng bỗng ngẩn người, trong đầu thoáng trống rỗng, bên tai ong ong.
Giây phút ngã xuống đất, nàng nghe thấy tiếng Vệ Cẩm hô to:
“Mẹ!”
Còn có tiếng Vệ Nhược khóc lớn: “Tam thẩm!”
*
Vệ Nhược cho rằng qua những ngày trời đông giá rét, bệnh của Tam thẩm rồi sẽ đỡ hơn nhưng đến cuối xuân ba tháng, lại thành đến đứng dậy cũng không nổi.
Khi còn ở trấn quốc công phủ, hắn là con trai dòng chính của nhị phòng, tuổi nhỏ nhất, lại được nuông chiều mà lớn lên.
Lúc bị áp giải đến Hiệp Châu làm khổ dịch trên đường.
Hắn từng bị sốt cao, là tam thẩm ôm hắn vào trong ngực, khép nép cầu xin quan sai tìm thầy thuốc rồi suốt đêm không ngủ không nghỉ chăm sóc cho hắn.
Vệ Nhược vĩnh viễn không quên được dáng vẻ sống lưng còng xuống của tam thẩm, cũng không quên được khi hắn mê man vì sốt cao, tam thẩm ôm hắn, nghẹn ngào khóc nói:
“A Nhược, ngươi phải mau chóng khỏe lại.”
Vệ Nhược nắm lấy tay tam thẩm.
Đó là một bàn tay đầy vết thương và chai sần, giống như tay bà lão.
Vệ Nhược nghĩ, có lẽ là mấy năm lưu đày đó, làm quá nhiều khổ dịch khiến bệnh căn của tam thẩm không dứt, thân thể vốn đã hao tổn từ bên trong, đến khi bọn họ vất vả lắm mới được trở về kinh thành, những ngày tháng tốt hơn lên rất nhiều rồi mới bắt đầu phát bệnh.
Ngày ấy cô cô thành thân với Thành An hầu, thẩm thẩm đột nhiên té xỉu, tỉnh lại rồi nói chỉ là bệnh nhỏ, uống vài thang thuốc là khỏi, bảo bọn họ đừng lo lắng.
Nhưng chỉ mấy tháng sau, bệnh lại nặng đến thế này.Cô cô và cô trượng đến thăm, cô trượng thấy không ổn liền lập tức nhờ người đi thỉnh thái y, bắt mạch kê thuốc.
Thái y thở dài, nói là thân thể nàng mấy năm trước đã tổn hại quá nhiều, bệnh phát một cái là không cầm nổi.