Lúc đó tôi chỉ nghĩ được tới cất vào ngăn tủ sẽ tiết kiệm không gian và hạn chế bản thân bị đồ va đập trong lúc rung chấn.
Tôi chưa tính đến việc cái bàn sẽ bị chôn chết một chỗ sau khi động đất đi qua, và việc tôi đặt hai cạnh bàn áp sát vào phần nhô ra của cột trụ sẽ làm bản lề cửa tủ bị mắc kẹt.
“Gru… Aaaaa!”
Tôi thử cố dùng sức đẩy chiếc bàn xích ra một chút, chỉ cần có thêm khoảng trống nhỏ thôi là có thể mở một phần cánh cửa gỗ này ra rồi.
Túi dụng cụ ứng phó khẩn cấp đang ở bên trong chiếc tủ kia, nếu có thể lấy ra thì sẽ rất hữu dụng.
Đáng lẽ ban đầu tôi đã bỏ sót nó rồi.
Bởi vì cái túi đó được để ở góc khuất sâu bên trong của ngăn tủ cuối cùng lận.
Theo lẽ thường một người thiếu thời gian như tôi sẽ không có thời gian lục tìm và thấy được nó. Nhưng vì theo thói quen lo lắng cho một sự cố tồi tệ hơn sẽ đến, tôi đã cắn răng kiểm tra từng góc một trong căn phòng nghỉ đó.
Mỗi một giây trôi qua mà không có thu hoạch được gì, l*иg ngực tôi đều như lửa đốt.
Tôi đã chịu đựng cảm giác muốn dừng lại và bỏ chạy về nơi trú ẩn để cuối cùng mở túi đồ này ra và thấy những vật dụng bên trong.
Lúc đó không có thời gian để ăn mừng nhưng cả người tôi đều sướиɠ rơn vì thành quả ngoài mong đợi.
Ở trong cái nơi kỳ lạ phản khoa học gọi là “Hành Lang Sinh Tồn” này, tôi không thể không vỡ òa khi tìm được một túi dụng cụ hỗ trợ sinh tồn.
Có lẽ chủ nhân cơ thể này đã chuẩn bị nó cho chuyến du lịch của công ty để đạt tiêu chuẩn an toàn nào đó. Và túi vật dụng khẩn cấp này cũng chưa có dấu hiệu được sử dụng.
Dù hiện tại đồ ăn và nước uống để cầm cự chờ cứu hộ mới quan trọng nhất. Hai túi lương khô kia rất tuyệt nhưng nếu không có thì cũng không quá tệ, vì tôi vẫn còn đồ ăn vặt và hai chai nước mình mang vào cùng với nón bảo hiểm. Chỉ cần tiết kiệm năng lượng, bấy nhiêu đây đồ ăn có thể miễn cưỡng cầm cự được tới một tuần.
Nhưng túi vật dụng khẩn cấp này, tôi phải có nó! Nhất định phải có nó.
Nếu muốn duy trì ánh sáng để không tâm lý không phải chịu áp lực, tôi cũng cần đèn pin cầm tay bên trong túi vật dụng. Nếu không điện thoại này rồi cũng sẽ hết pin.
Theo kiến thức thường thức của tôi thì trong túi ứng phó khẩn cấp sẽ có cả một ít thuốc và vật dụng y tế, tôi cũng cần nó để xử lý vết thương trên người.
Nhắc đến vết thương, tôi đưa bàn tay của mình lên xem xét. Vết cắn lúc nãy giờ đã đông máu lại tạo thành những chấm đỏ nâu nổi bật trên da, ẩn ẩn đau nhức. Nhờ có cơn đau lúc đó tôi mới có thể tỉnh táo được. Nên tôi sẽ không mong sau đó mình lại “tỏi” vì bị nhiễm trùng đâu.
Nhưng mà làm sao để mở được cửa tủ là một câu hỏi mà tôi chưa thể trả lời.
“Hộc hộc…”
Tôi đã dùng sức kéo, đẩy được một lúc, nhưng chiếc bàn này về cơ bản chưa từng dịch chuyển dù chỉ một chút.
Sau khi đã mệt, tôi quyết định tạm nghỉ ngơi để lấy sức đã.
Hiện tại thứ tôi có nhiều nhất chính là thời gian.
Dù sao bản thông báo đang lơ lửng trên đầu tôi lúc này cũng không có điều kiện giới hạn thời gian.
Tôi dọn dẹp chỗ trú của mình một lượt, đem số thực phẩm còn lại bỏ vào trong túi xách, còn mũ bảo hiểm thì để trong túi đồ hệ thống.
Giũ bớt bụi trên hai tấm chăn, một cái lót dưới nền gỗ của chiếc bàn đang lật nghiêng, một cái dùng để quấn lên người.