Giống cái trưởng thành một mình ở bên ngoài, đã có khả năng gặp phải giống đực xấu xa gặp nguy hiểm, huống chi là một giống cái bé nhỏ!
Khắc Sắt tức giận hận không thể tìm được cha mẹ của giống cái nhỏ này để mắng cho họ một trận, nhưng hắn lại không nỡ đánh thức giống cái bé nhỏ, giống cái nhỏ trông thảm hại vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng bệch, mái tóc đen thuần rủ xuống trán, trong mùa đông giá rét chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, cả người giống như một con búp bê tinh xảo mà yếu ớt.
Cẩn thận từng chút một, Khắc Sắt cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người giống cái nhỏ, sau đó ôm người vội vã về nhà. May mắn là bạn đời của cậu là bác sĩ, có thể giúp kiểm tra xem giống cái nhỏ mắc bệnh gì.
Đợi giống cái nhỏ an toàn rồi, hắn nhất định phải điều tra rõ ràng xem cha mẹ nhà nào lại vô trách nhiệm như vậy!
Mơ mơ màng màng, An Viễn cảm thấy rất lạnh, lạnh đến mức cậu không chịu nổi, cậu đột nhiên lại cảm thấy mình được bao bọc trong một sự ấm áp. Sự ấm áp đó lan tỏa đến tận đáy lòng, ấm áp đến mức sống mũi cậu hơi cay xè, rất giống cái ôm của cha mẹ trong ký ức thời thơ ấu của cậu. Theo bản năng, cậu rúc vào sự ấm áp đó, muốn có thêm nhiều hơi ấm hơn.
Vẻ mặt giống cái nhỏ trong lòng cẩn thận tìm kiếm hơi ấm khiến Khắc Sắt càng thêm tức giận, động tác của hắn càng thêm nhẹ nhàng, không ngừng nghỉ chạy về nhà.
Về đến nhà, hắn cũng không kịp nói chuyện với bạn đời, chỉ vội vàng nói: "Bảo bối, em mau đi lấy chút chăn ấm lại đây, con non giống cái này ngất xỉu rồi."
Giống cái nhỏ? Ngất xỉu?
Niya kinh ngạc nhìn Khắc Sắt đang sốt ruột cùng hốt hoảng, vẻ mặt Khắc Sắt lo lắng, hai tay ôm ngang người vào phòng, ngay cả chiếc bánh ngọt cũng không kịp đặt cẩn thận. Nếu không phải Khắc Sắt vừa vào nhà đã nói đó là một giống cái bé nhỏ bị ngất xỉu, hơn nữa anh ấy lại rất hiểu bạn đời mình và giống cái của đế quốc ít đến đáng thương, thì Niya suýt chút nữa còn tưởng Khắc Sắt nɠɵạı ŧìиɧ, rồi mang người ta về nhà luôn.
Xem ra anh ấy thật sự phải suy nghĩ xem có nên mua một con thú cưng nhỏ về nuôi hay không, nếu không Khắc Sắt cứ nhớ nhung chuyện có tiểu bảo bối như vậy, sắp phát rồ đến nơi rồi.
Niya lắc đầu vào nhà lấy chăn, định lát nữa sẽ nói chuyện cẩn thận với Khắc Sắt, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Nhưng khi anh ấy trở lại phòng khách, vén quần áo trên người thiếu niên kia lên, lại phát hiện thiếu niên trên sofa thực sự là một giống cái, một giống cái chưa trưởng thành!