"Cái đám nghiên cứu viên nhận lương cao của đế quốc, chịu khó nghĩ cách làm sao để nâng cao tỷ lệ sinh của giống cái tự nhiên, làm sao để nâng cao tỷ lệ sống sót của giống cái tự nhiên, chứ không phải là khám phá hành tinh mới, khai thác tinh vực mới thế mới tốt hơn nhiều! Thà đem kinh phí cấp cho cục bảo vệ môi trường còn hơn, ít nhất đám người đó còn biết làm việc thực tế, đoán rằng tỷ lệ sinh của giống cái tự nhiên giảm có lẽ liên quan đến ô nhiễm môi trường!"
An La Nhĩ là ông trùm bộ phận tin tức, không tức giận thì thôi, một khi hắn nổi giận, những người khác lập tức không dám hó hé gì nữa mà lập tức hóa thành chim cút nghiêm túc làm việc. Chỉ có đạo diễn gan lớn hơn một chút, khẽ ho một tiếng đi tới khoác vai An La Nhĩ, an ủi con sư tử sắp nổi điên này.
Nguyên hình của An La Nhĩ là sư tử hoang dã khổng lồ, khi kích động sẽ biến về nguyên hình, con sư tử khổng lồ cao hai mét rưỡi xuất hiện trong văn phòng, đi tới đi lui uy hϊếp, móng vuốt to lớn giẫm đạp, đủ để dọa sợ bất cứ ai.
Năm ngoái An La Nhĩ đã nổi giận một lần vì tỷ lệ sinh của giống cái tự nhiên, dọa một đồng nghiệp biến về nguyên hình tại chỗ, bởi vì nguyên hình của đồng nghiệp đó là mèo Xiêm, con mèo nhỏ cuộn tròn dưới ghế, trông vô cùng tủi thân.
Thấy công chúa An La Nhĩ được đạo diễn an ủi vào văn phòng riêng, các đồng nghiệp khác đều thở phào nhẹ nhõm, còn có tâm trạng trêu chọc Khắc Sắt, con mèo Xiêm bị dọa ra nguyên hình năm ngoái.
Khắc Sắt liếc nhìn đám đồng nghiệp vô nhân tính này, tức giận vô cùng, có bản lĩnh thì bọn họ đứng trước mặt đại công chúa An La Nhĩ mà xem, không biết bao nhiêu người sẽ bị dọa đến mức trở về nguyên hình. Khắc Sắt bất mãn hừ một tiếng, không thèm nói chuyện với bọn họ mà bắt tay vào xử lý công việc để chuẩn bị tan ca.
Sau khi tan ca, Khắc Sắt đến phố Tam Đệ mua một chiếc bánh ngọt nhỏ, hôm nay là kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của hắn và bạn đời, giống cái đặc biệt dặn hắn mua một chiếc bánh ngọt về ăn mừng, anh ấy đã chuẩn bị những món khác ở nhà, đợi hắn mua bánh về là có thể ăn một bữa thịnh soạn.
Hai mươi năm kết hôn, năm nào họ cũng ăn mừng ngày kỷ niệm. Từ những năm đầu tiên mỗi năm đi du lịch hành tinh khác, đến sau này tự nấu ăn ở nhà, mặc dù đã kết hôn hai mươi năm, nhưng tình cảm của họ không hề phai nhạt theo thời gian.
Vừa đi vừa hát, Khắc Sắt chọn chiếc bánh trái cây mà bạn đời hắn thích trong tiệm bánh, hài lòng xách đi.
Trong tiệm bánh còn có những người khác đang mua bánh, có người lớn cũng có trẻ con, nhìn những đứa trẻ đó, nụ cười trên mặt Khắc Sắt khẽ khựng lại, trong mắt có chút ngưỡng mộ và cô đơn.