Thương Kim Duyệt vừa lơ đãng vừa lục túi xách của mình, lấy bút đã chuẩn bị sẵn trên bàn, viết lên hai tấm chi phiếu mỗi tấm trên dưới một trăm vạn. Cô nguệch ngoạc ghi thêm con số “250” rồi nhét hết vào tay Sầm Khê Âm:
“Tớ cho thêm chút nữa, cho hợp vía với con số may mắn của cậu.”
Sầm Khê Âm nhìn tấm chi phiếu tổng cộng 250 vạn, vừa cười vừa chửi đùa:
“Hừ, cậu đúng thật là gian xảo. Không ghi rõ số tiền, ai biết cậu có quỵt không...”
“Tớ có thiếu gì sao, mai đến công ty tớ viết bổ sung cho. Giờ tớ còn phải về nhà, kẻo ông cụ tức quá mà lên cơn, đến lúc đó tớ thật sự phải biến cậu thành 250 (đồ ngốc).”
Cô giả vờ tức giận rồi chuẩn bị rời đi, không ngờ lại đυ.ng phải Yến Bắc Xuyên vừa bước ra từ nhà vệ sinh.
Vốn định liều mình mà ra, anh không ngờ lại bắt gặp cảnh cô sắp rời đi trong sự tiễn đưa vui vẻ của mọi người.
“Thương tổng... sắp phải đi rồi sao?”
“Ừ, có việc đột xuất.”
Sầm Khê Âm đưa lại cho anh một tờ chi phiếu:
“Tiểu Yến cũng uống không ít, tấm này anh mang về.”
Yến Bắc Xuyên lập tức nhận lấy: “Cảm ơn Thương tổng, cảm ơn Sầm tổng đã chiếu cố!”
Không thể tiếp tục mượn chuyện mà dây dưa. Đêm nay ông nội quan trọng hơn.
Thoát được một kiếp.
Thương Kim Duyệt nghiến răng, không tiện phát tác giữa đám đông, chỉ đập tấm chi phiếu lên ngực anh:
“Vất vả rồi, anh xứng với con số này lắm.”
Nói xong, cô quay sang cười Tưởng Hân:
“Chúc chị dâu sinh nhật vui vẻ, hôm nay tôi về trước.”
“Đi đường cẩn thận nhé.”
Ra đến cửa, cô bỗng quay lại: “Tiểu Yến, tôi không biết đường. Dẫn tôi ra ngoài.”
Yến Bắc Xuyên còn chưa kịp hoàn hồn, Lý Dục Văn định đứng lên thì bị Sầm Khê Âm kéo lại:
“Anh không ở lại với vợ ăn sinh nhật mà còn hóng chuyện làm gì? Để Tiểu Yến dẫn đi.”
Yến Bắc Xuyên đành cười khổ, đứng dậy: “Tôi đưa cô ra ngoài.”
Hai người đi im lặng.
Rượu bắt đầu ngấm, anh loạng choạng đứng bên đường đợi xe, suýt ngất.
Điều bất ngờ là Thương Kim Duyệt không hề kiếm chuyện.
Cho đến khi một chiếc Audi RS7 dừng trước mặt, Lưu Kiệt bước xuống mở cửa, cô mới quay lại, nhìn anh chằm chằm:
“Anh nghĩ vậy là xong à?”
Yến Bắc Xuyên cười gượng, đêm nay cười giả quá nhiều đến mức gương mặt cứng ngắc.
“Sau này anh sẽ hối hận vì đêm nay không chịu cố uống thêm vài chai nữa.”
Cô cười nửa miệng rồi lên xe.
Không đến 5 phút sau, cô gọi cho trợ lý Đào Chu Nhạc.
Nửa phút sau, cuối cùng cũng có người bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nam ngái ngủ, còn đang ngáp dài:
“... Thương tổng, giờ này mà cô còn chưa chỉnh lại múi giờ à?”
“Ít nói nhảm.”
Cô lạnh giọng:
“Tôi gửi cho cậu thông tin một đạo diễn. Ngày mai, bằng mọi cách, chen chân vào toàn bộ danh sách đầu tư phim của anh ta.”
“Ai chọc cô thế? Cô muốn cho anh ta phá sản luôn à?”
“Chết nhanh không thú vị.”
Cô cười lạnh: “Cho anh ta thở một hơi, nhưng đừng để anh ta thở quá thoải mái.”