Tiếp Tục Nhặt Mấy Bé Đáng Yêu

Thế giới 1 - Chương 5: Thú nhân tương lai

Ngay khi Mạnh Gia Trạch còn đang suy nghĩ làm sao để đánh ngất người mua rồi rời khỏi nơi này thì anh nhìn thấy gương mặt của đối phương.

Đó là một chàng trai rất xinh đẹp, đường nét tinh xảo ngoan ngoãn, đôi mắt tròn to, đen láy sáng ngời mang lại một cảm giác mềm mại vô hại, giống như... một con mèo nhỏ tò mò đang nhìn bạn.

Mạnh Gia Trạch: “…Khụ.”

Ờ thì, anh nghĩ lại rồi, hiện giờ anh chẳng nhớ được gì cả, nếu cứ thế mà bỏ trốn thì có khi lại càng nguy hiểm hơn. Chi bằng nhân cơ hội này ở lại bên người kia quan sát một thời gian, dù sao thì thú nhân đó cũng rất yếu.

Hơn nữa, người này còn là người đầu tiên anh từng gặp cho đến giờ có [chỉ số khí vận không xác định].

Mạnh Gia Trạch từng lén mở mắt để quan sát địa hình ở chợ đen, trong mắt anh, phía trên đầu của tất cả mọi người đều có một khung nhỏ hiển thị giá trị khí vận.

Giá trị khí vận tối đa là năm sao, đa phần người khác đều chỉ có hai đến ba sao, người cao nhất cũng chỉ có ba sao rưỡi.

Anh đã lục lọi toàn bộ dữ liệu và chương trình lưu trữ trong cái vỏ người máy này nhưng cũng không tìm thấy bất kỳ thông tin nào liên quan đến "chỉ số khí vận" cả.

Nhưng trực giác mách bảo Mạnh Gia Trạch, đây là bí mật lớn nhất của anh.

Sau khi đã đưa ra quyết định, anh liền ngoan ngoãn để chàng trai kia đưa mình về nhà.

Mạnh Gia Trạch cũng nghe được màn tự giới thiệu lắp ba lắp bắp của đối phương. Thật ra anh cũng không định cứ mãi giả làm một con robot lỗi như vậy, chỉ là… kế hoạch thay đổi đột ngột, anh vẫn chưa nghĩ ra mình nên tự thiết lập bản thân thành loại robot nào.

Còn về thiết lập chức năng ban đầu của cái vỏ người máy này…

Anh thật sự không thể hiểu nổi, sao trên đời lại có loại như robot bạn trai… phục vụ tìиɧ ɖu͙© như thế này!

Đúng lúc Mạnh Gia Trạch đang rối rắm thì có người bất ngờ nhào vào lòng anh.

Làn da nhân tạo chưa thể đạt được đến độ cảm biến tinh tế như da thật, Mạnh Gia Trạch chỉ nhận được một loạt dữ liệu về áp lực trên bề mặt cơ thể, nhưng khi đối phương nhẹ nhàng cọ cọ vào người anh, Mạnh Gia Trạch dường như có thể tưởng tượng ra cảm giác thật sự từ những dòng dữ liệu đó.

Chắc chắn là rất mềm mại, khi đuôi tóc lướt qua má sẽ mang lại cảm giác nhột nhột nôn nao.

Chưa kịp nắm bắt lấy khoảnh khắc ấy, giây tiếp theo, trong đầu Mạnh Gia Trạch bỗng lóe lên một hình ảnh.

Tiếng nổ vang trời, tia lửa văng khắp nơi, giáp sắt hư hỏng... kèm theo tiếng hét hoảng loạn của vài người.

“Thiếu tướng——!”

Đây là… ký ức của anh?