Lăng Phượng Yến khẽ "ừm" một tiếng, Ngư Hạo nói: "Nữ sử là người tốt đấy, những nữ quan kia mắt cao hơn đầu, khi nào đã từng nhìn thẳng vào chúng ta, mấy hoạn nhân này."
"Nữ sử đúng là người tốt. Đám nữ quan mắt cao hơn đầu kia, có ai từng nhìn thẳng vào bọn thái giám chúng ta đâu? Nhưng nữ sử lại khác, tâm địa thiện lương, không những giúp ngươi phá án cho tỷ tỷ, mà còn đưa thuốc cho ngươi. Chỉ tiếc rằng, không hiểu sao, càng lúc người ta lại càng lạnh nhạt với ngươi.."
"Để ta và Mễ Lạc tìm cơ hội, sẽ giúp hai người làm lành."
Mi dài như cánh bướm của Lăng Phượng Yến cụp xuống, cả người lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt, đặt lọ thuốc về chỗ cũ, "Được rồi."
"Được được, ta không nói nữa, ăn cơm ăn cơm."
Ngư Hạo nhảy lên, hoạt động chân tay, nhanh nhẹn mở hộp thức ăn, lấy đồ ăn ra.
Hai người ăn dưới ánh trời, cũng chỉ dám ăn no một nửa, một ngụm nước cũng không uống, sợ lát nữa đến phiên trực muốn đi vệ sinh, có thể nhịn thì tốt, chỉ sợ nhịn không được, làm bẩn mắt chủ nhân, vậy thì e tánh mạng không còn.
Ngư Hạo cuối cùng ăn một miếng bánh cứng, hỏi không rõ ràng: "Hôm nay ngươi đi phê đỏ, hay đến Nội Thư Đường?"
Lăng Phượng Yến đang rửa tay trong chậu đồng, tuy hắn là Bỉnh Bút của Tư Lễ Giám, nhưng vì trước khi vào cung có thân phận cử nhân, nên còn kiêm nhiệm công việc dạy các tiểu thái giám học chữ trong Nội Thư Đường, đương nhiên lương bổng cũng được lĩnh gấp đôi.
Nghe vậy, đáp: "Hôm nay đến Nội Thư Đường."
"Vậy tốt, hai ta cùng đường, lát nữa đi cùng nhau."
Tiếng côn trùng kêu râm ran theo ánh mặt trời lên cao càng thêm chói tai, nhưng lũ tiểu thái giám trong Nội Thư Đường ai nấy ngồi nghiêm chỉnh, không một ánh mắt nào liếc ra ngoài.
Được học ở đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của bọn họ, chẳng ai dại dột mà phung phí.
Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, một ngày học mới kết thúc, để lại bài tập cho các tiểu thái giám kiểm tra vào buổi học sau, Lăng Phượng Yến mới rời đi trong tiếng tiễn đưa cung kính của các tiểu thái giám.
Ánh mặt trời chiều không gay gắt, càng đi vào trong cung, tiếng côn trùng càng nhỏ, cuối cùng hầu như không nghe thấy, đều là công lao của thái giám cung tỳ các cung tập thể bắt côn trùng.
Tường cung sâu thẳm, như có quái thú ăn thịt người, hắn thấy người từ trong đó bước ra, dừng chân lại.
"Ồ, đây không phải là Lăng Bỉnh Bút sao?"
Nguyệt Oánh bưng khay chậm rãi đi đến trước mặt hắn, từ trên xuống dưới liếc nhìn hắn một cái, thái độ rất ngạo mạn và không khách khí.