Giữ Chặt Anh

Chương 2

Lý An An là học sinh ngoan nhất lớp, học lực không quá xuất sắc nhưng tính tình lại vô cùng điềm tĩnh, ra dáng người lớn trước tuổi. Cô bé chậm rãi cất tiếng: "Thầy Phương ơi, hôm nay cậu đến đón con ạ."

Tốt, xem ra đàn ông vẫn còn chút tác dụng.

Phương Ly liếc nhìn đồng hồ, đã 5 giờ 45 rồi, hỏi: "Cậu có nói mấy giờ đến không? Hay là con có nhớ số điện thoại của cậu không?"

Lý An An đáp: "Dạ không ạ. Cậu con vừa từ nước ngoài về, cậu còn chưa quen múi giờ, cũng chưa kịp bảo con học thuộc số điện thoại của cậu nữa."

Phương Ly gật đầu: "Vậy thầy ở lại chờ con."

Vừa uống nước, vừa gấp giấy cùng cô bé một lúc, cuối cùng Phương Ly cũng nghe thấy tiếng đàn ông vọng đến từ ngoài cửa lớp: "Lý An An."

"Cậu ơi!" Cô bé reo lên, chạy nhanh về phía cửa.

Ngoài cửa đứng một người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp. Trời đã nhá nhem tối, lại ngược sáng nên Phương Ly không nhìn rõ mặt. Ánh đèn trong lớp hắt ra, người đàn ông bước vào hai bước, khom người xuống, ánh sáng liền rọi rõ khuôn mặt anh ta.

Một khuôn mặt tuấn tú đến lạ thường, đường nét sắc sảo như được chạm khắc tỉ mỉ, toát lên vẻ lạnh lùng, khó gần.

Kiểu gương mặt được sinh ra trong nhung lụa, được nâng niu từ tấm bé.

Trường Tiểu học song ngữ quốc tế Thanh Ngô, chỉ cần nghe tên thôi cũng biết là một ngôi trường quý tộc chết tiệt rồi. Môi trường hoàn hảo, đội ngũ giáo viên ưu tú cùng mức học phí cắt cổ đã quyết định bối cảnh gia đình của học sinh theo học ở đây không hề tầm thường.

Phụ huynh phần lớn đều thuộc giới thượng lưu, Phương Ly không ít lần bắt gặp những người nổi tiếng chỉ thấy trên TV vào các dịp lễ hội của trường.

"Xin lỗi thầy, tôi đến muộn rồi, để thầy phải đợi lâu." Người đàn ông xoa đầu cháu gái, đứng thẳng dậy, nói với Phương Ly.

Phương Ly khi nãy còn đang gấp giấy cùng cô bé, hai chân dang rộng, ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế của bàn bên cạnh.

Bị phụ huynh bắt gặp, anh bỗng thấy mình thiếu trang trọng, vội vàng đứng dậy, bưng chiếc bình giữ nhiệt đi tới, cố tỏ ra dáng vẻ một người giáo viên mẫu mực: "Không sao ạ. Anh là cậu của Lý An An đúng không? Cô bé cứ ngóng ra cửa suốt thôi."

Đã muộn những nửa tiếng đồng hồ, nếu cậu ta mà không đến thì anh đã gọi báo cảnh sát rồi đấy.

Đến gần rồi, anh mới phát hiện đối phương cao thật, gần như phải ngước nhìn mới thấy rõ mặt người kia.

Phương Ly cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc.

Quả nhiên, đối phương cất tiếng: "Phương Ly?"

Phương Ly khựng lại một chút, cuối cùng cũng tìm thấy một chút ký ức mờ nhạt từ đôi mắt đen láy kia, cố gắng xâu chuỗi những mảnh ký ức xa xăm rồi khớp với người trước mặt, anh ngập ngừng hỏi: "Lương Minh Húc?"