Dung Mạo Khó Đoán Lòng Người

Chương 4

Những rãnh cuộn trên bề mặt não hiện ra như những dãy núi trùng điệp và những khe vực thăm thẳm; những mạch máu li ti cùng lớp màng nhện mỏng manh tựa như một bầu trời sao màu đỏ tím, lấp lánh dưới ánh đèn phẫu thuật sáng rực.

Thỉnh thoảng, vài người ngoài ngành tò mò hỏi Trần Hi Nam: "Não người trông thế nào?"

Những lúc như vậy, anh thường ví von một cách rất hình ảnh: "Nó giống như một cuộc chiến giữa các vì sao diễn ra bên trong một hũ sữa chua. Loại sữa chua đặc sệt đến mức cắm thẳng được chiếc thìa ấy." Nói xong, anh lại tỏ vẻ thích thú khi quan sát vẻ mặt nhăn lại vì ghê của người nghe.

Lúc này, dưới áp lực của khối máu tụ, "hũ sữa chua" trước mắt anh phình căng, hiện ra một màu hồng nhạt như dâu tây bị dập. Máu chảy ra khá nhiều, nhưng may mắn là chính khối máu tụ đã tạm thời bít lại chỗ mạch máu bị vỡ. Trần Hi Nam không vội đυ.ng đến khối máu tụ, mà cẩn thận tìm kiếm động mạch nuôi máu cho khu vực bị tổn thương.

"Kẹp." Anh nói với phụ mổ, rồi dùng kẹp phẫu thuật khéo léo bóc tách các lớp mô, để lộ ra vài milimet động mạch cần xử lý. Sau khi kẹp chặn động mạch, anh bắt đầu làm sạch khối máu tụ đang che lấp mạch máu, để nó dần lộ ra. Khi khối máu tụ đã hiện rõ hoàn toàn, anh dùng ống hút nhẹ nhàng hút sạch.

Phần mô não nhìn thấy được đã dần trở lại trạng thái bình thường. Tiếp theo là công đoạn khâu vá tỉ mỉ. Từng mũi khâu tinh tế được thực hiện, đóng lại cẩn thận từng lớp mô. Đôi tay anh vững vàng, khéo léo, dụng cụ phẫu thuật như nối dài thêm những ngón tay linh hoạt. Mạch máu, màng cứng, xương sọ, và cuối cùng, phần khâu da do phụ mổ hoàn tất.

Hơn một tiếng sau, bệnh nhân bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại. Tuy nhiên, chức năng thần kinh cao cấp chưa hồi phục hoàn toàn, biểu hiện qua sự kích động nhẹ.

Trần Hi Nam cũng vừa tranh thủ chợp mắt được một lúc, nên tâm trạng khá thoải mái. Anh vỗ nhẹ lên vai bệnh nhân, mỉm cười trấn an: "Ổn rồi, không sao đâu. Ông cứ nằm viện theo dõi thêm vài ngày là có thể về nhà."

Ông tổ ngành y Hippocrates từng nói: Bác sĩ có ba báu vật – lời nói, thuốc men và dao mổ. Dù xuất phát từ thật tâm hay chỉ là kỹ năng, cái thuật "an ủi" này, Trần Hi Nam đã luyện đến mức thượng thừa.

Hàn Vĩ từng châm chọc về khả năng này của anh: "Tôi cứ thắc mắc mãi, cậu lấy đâu ra lắm hơi sức mà cười nói ngọt ngào với bệnh nhân thế nhỉ?"

"Đừng nói khó nghe vậy, đây gọi là hiệu ứng kỳ vọng." Trần Hi Nam nghiêm túc giải thích: "Ý chí muốn sống chính là liều Fentanyl tốt nhất."

Dù Hàn Vĩ có thừa nhận hay không, hiệu quả thực tế quả thật đáng kinh ngạc. Nghe lời động viên của bác sĩ, hai chân bệnh nhân dần thôi giãy giụa. Ông ngơ ngác đưa tay lên, khẽ vỗ nhẹ vào bụng mình, một cử chỉ yếu ớt, gần như không thành tiếng.