Sau Khi Bị Tra A Đánh Dấu, Nữ Chính Xinh Đẹp Phát Điên

Chương 12: Cuộc giao dịch

"Không có quay video, chị yên tâm." Bùi Cửu Dao liếʍ liếʍ răng nanh, "Hơn nữa tối qua còn có cả chị, sao chị có thể..."

Trì Dạng dựa vào gối đầu, dừng lại một lát, vẻ mặt dần không còn sắc bén như vừa rồi.

Cô ấy cầm điện thoại lên, đôi mắt lạnh lùng lướt qua Bùi Cửu Dao: "Vậy chúng ta thảo luận nội dung thỏa thuận."

Vẻ mặt Bùi Cửu Dao sững lại: "Thỏa thuận gì?"

Trì Dạng chậm rãi mở lời: "Tôi sắp đóng một bộ phim điện ảnh,《Sơn Hải》của đạo diễn Lâm Lạc Nghi, vai nữ chính số một. Cô biết phim của đạo diễn Lâm Lạc Nghi đều nhắm đến giải thưởng đúng không?"

Bùi Cửu Dao nhớ mang máng có chuyện này...

Đạo diễn Lâm Lạc Nghi là đạo diễn lớn nổi tiếng trong ngành, nổi danh nhờ quay các bộ phim khoa học viễn tưởng thuộc thể loại văn hóa truyền thống.

Trong xu thế các phim nghệ thuật đoạt giải, bà ấy gần như là một trường phái độc đáo.

Cuốn《Sơn Hải Kinh Giáo Chú》nguyên chủ để ở phòng khách chính là vì bất mãn khi Trì Dạng nhận được tài nguyên tốt như vậy, tức tối muốn bày kế cướp lấy mới mua về.

Đáng tiếc với năng lực và diễn xuất của nguyên chủ, đạo diễn Lâm Lạc Nghi dù có mù cũng chẳng thèm ngó tới cô ta.

Bùi Cửu Dao khẽ hỏi: "Chuyện này sẽ ảnh hưởng gì đến chị sao?"

Ánh mắt Trì Dạng lóe lên: "Tôi không thể để người khác phát hiện mình đã phân hóa thành Omega, nếu không sẽ bị thay thế. Cô biết đấy, tôi chỉ còn thiếu một giải thưởng nữa là đạt Grand Slam."

Mà giải thưởng đó trước nay rất ưu ái phim khoa học viễn tưởng, đạo diễn Lâm Lạc Nghi là lựa chọn tốt nhất của cô ấy.

Chỉ là vị đạo diễn này có một quy định bất thành văn, nữ chính số một chỉ dùng Alpha.

Nói đến đây, Trì Dạng tự giễu cong môi: "Tôi biết cô hả hê lắm nếu tôi không đóng được phim đó, giờ chắc muốn đi rêu rao khắp nơi rồi chứ?"

“Sao lại thế được!” Bùi Cửu Dao ngẩng đầu phản bác: “Tôi đương nhiên mong điều tốt cho chị.”

Vẻ mặt Bùi Cửu Dao kiên quyết, thậm chí lúc nói “Tôi mong điều tốt cho chị” mắt còn lóe lên ánh sáng vụn vỡ.

Gương mặt này của cô ấy, lại có sức lay động đến thế sao?

Trì Dạng thoáng chốc nghẹn thở, bình tĩnh tránh ánh mắt Bùi Cửu Dao: “Cô nói những lời này không thấy chột dạ sao?”

Nửa bên mặt Trì Dạng hòa vào ánh hoàng hôn nhá nhem, tạo thành một bóng hình đen tuyền.

Dù nhìn từ góc độ nào, dù khoác bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, vẫn đẹp nổi bật hiếm có.

Bùi Cửu Dao ngẩn ngơ nhìn cô ấy, chỉ đành cúi đầu, chấp nhận số phận.

Ngón tay trắng sứ của Trì Dạng nắm chặt điện thoại, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi muốn cô giúp tôi giữ bí mật chuyện phân hóa lần hai, bao gồm cả chuyện tối qua. Đương nhiên tôi sẽ cho cô lợi ích, sau này mối quan hệ của tôi chính là của cô, tài nguyên trong giới giải trí sẽ không thiếu, nếu cô sợ tôi đổi ý, chúng ta cũng có thể kết hôn theo hợp đồng.”

“Kết hôn theo hợp đồng?” Bùi Cửu Dao cụp mắt, ánh mắt có chút đau buồn.

“Hoặc cô còn yêu cầu gì khác, đều có thể nói với tôi…”

Trì Dạng vừa quay đầu lại, thấy Bùi Cửu Dao hơi ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo chút hơi nước.

Cô ấy sững người một chút.

Khóe miệng Bùi Cửu Dao trễ xuống, có chút đau lòng.

Cô sớm biết thái độ của Trì Dạng đối với “Bùi Cửu Dao”, chỉ là khi thái độ này đặt lên người mình, Bùi Cửu Dao vẫn cảm thấy nhói đau.

“Vậy là chị không thích tôi, vì hôm qua ngủ với tôi, nên muốn dùng lợi ích để bịt miệng tôi?”

Trì Dạng cầm lấy chai dung dịch dinh dưỡng bên cạnh nắm chặt trong lòng bàn tay, chần chừ một lát rồi nói: “Cũng không hoàn toàn là vậy, dù sao tôi cũng bị cô đánh dấu rồi, có lẽ sau này… cơ thể xảy ra vấn đề gì đó, vẫn cần cô giúp đỡ. Cô không có chống lưng, không lấy được tài nguyên tốt, chúng ta xem như đôi bên cùng có lợi, không tốt sao?”

“Đây mà gọi là đôi bên cùng có lợi sao?” Bùi Cửu Dao nghiến răng, vành mắt hơi đỏ.

Cô cảm thấy hơi buồn, Trì Dạng không tin mình thì thôi đi, lại còn xem chuyện này như một cuộc giao dịch.

Hóa ra giá trị của Bùi Cửu Dao chỉ là một món hàng để giao dịch.

Dù cô cảm thấy “nguyên chủ” đáng đời, cũng hoàn toàn không ngăn được cảm xúc đau buồn.

Giống như cảm xúc tuôn trào từ sâu thẳm tâm hồn, không thuộc về Bùi Cửu Dao.

Thậm chí có một khoảnh khắc, Bùi Cửu Dao suýt nữa đã buông xuôi tất cả mà đồng ý.

Đôi mắt tổn thương đó cứ nhìn chằm chằm vào Trì Dạng.

Trì Dạng có chút hoảng hốt, không biết mình đã nói sai chỗ nào.

Chẳng phải những thứ Bùi Cửu Dao luôn muốn là đây sao? Danh lợi, địa vị, tiền bạc, và sự tung hô của thế gian, đều muốn chia một phần từ tay Trì Dạng.

Mà những gì Trì Dạng có thể cho cô cũng chỉ có thế.

Nhưng trông cô thật sự rất đau lòng, đôi mắt ươn ướt, cặp mắt hạnh ngấn nước trông vô cùng đáng thương.

Đây rốt cuộc là sói đầu đàn hay chỉ là một chú chó con bị bỏ rơi.

Trì Dạng có chút mềm lòng, nhưng nhanh chóng đè nén xuống.

Trong lòng cô ấy liên tục nhắc nhở mình đây chỉ là một cuộc giao dịch, “Hoặc cô muốn gì, cô đều có thể đề xuất.”