"Cô Cố vào khu nuôi cấy gen rồi."
"Cậu qua bên kia tìm tiếp đi, đảm bảo dồn vào góc chết."
"Vâng."
Mấy vệ sĩ mặc vest đen, đeo kính râm, lặng lẽ di chuyển theo thế bao vây, truy đuổi một người.
Buổi sớm mai trời trong gió nhẹ, sương sớm còn giăng lớt phớt, ngay cả không khí se lạnh hít vào cũng mang theo vị ngọt thanh.
Là người mang gen ưu tú nhất trong ngân hàng gen dành cho người thừa kế do Tứ đại gia tộc sáng lập, Dư Chu Chu đang tập thể dục buổi sáng để duy trì cơ thể khỏe mạnh hoàn hảo của mình.
Cô mặc áo choàng trắng dành cho buổi tập, mái tóc dài đến eo được búi gọn bằng một cây trâm gỗ đơn giản, để lộ chiếc cổ thon dài. Tỷ lệ eo của cô cực chuẩn, nhìn từ sau lưng, vừa mảnh mai lại vừa mềm mại, nhưng ẩn sâu bên trong dường như lại chứa đựng sức mạnh gân cốt dẻo dai. Đó không phải vẻ đẹp mong manh yếu đuối, mà là nét đẹp dịu dàng, bình thản, khiến người ta cảm thấy an lòng khi đến gần.
Bên ngoài đình nghỉ mát xây theo lối cổ, dòng suối nhỏ đổ xuống từ hòn non bộ phía sau đang róc rách reo vui.
Dư Chu Chu vừa điều hòa hơi thở, vươn người thư giãn eo hông.
Đột nhiên, một người xuất hiện bên cạnh Dư Chu Chu, túm lấy cánh tay cô, dùng tay bịt chặt miệng mũi cô, kéo cô núp vào sau hòn non bộ gần đó.
Dư Chu Chu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ngửi thấy một mùi hương se lạnh nhưng dễ chịu.
Miệng mũi bị bịt chặt, cả người bị ấn mạnh xuống đất, cô chỉ có thể mở to đôi mắt tựa nai tơ, nhìn người đang khống chế mình.
"Đừng nói chuyện, đừng cử động."
Người giữ cô chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, hơi thở se lạnh phả bên tai Dư Chu Chu.
Mái tóc như thác đổ xõa sau lưng người đó, đuôi tóc uốn lượn tự nhiên, vài lọn tóc vương qua cổ và cánh tay người ấy, khẽ lướt trên má Dư Chu Chu.
Gương mặt thanh tú bị che bởi kính râm và khẩu trang, đôi mày đẹp nhíu lại không vui. Dù che kín như vậy, vẫn có thể nhận ra người trước mặt là một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng tính tình không tốt lắm. Khí lạnh khó chịu bao quanh người cô ấy.
Dư Chu Chu nghiêng người, qua khe hở của chiếc kính râm, cô thoáng thấy đôi mắt lạnh đến cùng cực. Tựa như nước suối trong đầm băng, không chút gợn sóng cảm xúc. Nhưng thật trớ trêu, nơi đuôi mắt lại có một nốt ruồi lệ màu đỏ thắm đầy mâu thuẫn. Hội tụ cả sự lạnh lùng và nét quyến rũ ma mị. Dù đứng giữa vạn người, cũng sẽ lập tức thu hút ánh nhìn, một sự tồn tại không thể phớt lờ, không cách nào lu mờ.
Người thừa kế nhà họ Cố, một trong Tứ đại gia tộc hào môn ở Vân Thành - Cố Diên Khanh.
Dư Chu Chu bất giác hơi căng thẳng.
Đầu lưỡi ẩm ướt lướt qua lòng bàn tay Cố Diên Khanh.
Ngón tay Cố Diên Khanh khẽ run, da đầu cũng tê rần, mày càng nhíu chặt hơn. Cô không kìm được sự khó chịu, hít vào một hơi khí lạnh.
Nhưng chỉ một cử động nhỏ ấy lại thu hút sự chú ý của đám vệ sĩ phía sau.
Đám vệ sĩ mặc vest đen đang áp sát từng bước, chỉ cách hai người một bức tường đá non bộ.
Dư Chu Chu bị Cố Diên Khanh bịt miệng mũi, nín thở, nhưng thính giác lại càng thêm nhạy bén, bên tai là tiếng suối chảy róc rách, và cả tiếng bước chân ngày càng gần của đám vệ sĩ áo đen.
Những ngón tay thon dài trắng nõn của Cố Diên Khanh vì căng thẳng mà siết chặt hơn.
Ngay lúc gã vệ sĩ mặc vest đen quay người sắp phát hiện ra hai người họ, thiết bị liên lạc của gã đột nhiên vang lên. Gọi họ rời đi.
Mãi cho đến khi xung quanh đình nghỉ mát chỉ còn lại hai người, Cố Diên Khanh mới buông tay đang bịt miệng mũi Dư Chu Chu ra.
Dư Chu Chu vỗ ngực vuốt khí, một tay chống xuống đất phía sau, một tay tự vuốt ngực cho dễ thở, hai chân co lại hơi khó chịu.
Còn Cố Diên Khanh thì đứng trước mặt cô với tư thế kẻ cả, một tay vòng qua tai cô chống lên hòn non bộ, tay kia thì... chùi lòng bàn tay vào áo cô để... chùi nước miếng? Cả người vừa bá đạo, vừa áp bức, lại còn lộ rõ vẻ ghét bỏ vô lý.
Giọng Cố Diên Khanh lạnh lùng: "Khu nuôi cấy gen?"
Dư Chu Chu đã lấy lại hơi thở đều đặn. Cô không ngờ lần đầu gặp mặt Cố Diên Khanh lại... bất ngờ đến thế. Giống như một buổi xem mắt được người khác sắp đặt tỉ mỉ.
Cố Diên Khanh khịt mũi lạnh lùng, dường như đã nhìn thấu trò hề này: "Vậy cô là?"
"Dư Chu Chu."
"Dư Chu Chu?" Khí lạnh quanh người Cố Diên Khanh càng đậm hơn, như thể chạm phải thứ gì đó truyền nhiễm, cô ấy lập tức lùi lại hai bước, rụt tay về. Người có độ tương thích gen 100% với cô ấy, Alpha được mệnh danh là ưu tú nhất kia.
Người thừa kế tương lai của nhà họ Cố là một Omega có thực lực tuyệt đối và thiên phú vượt trội. Độ tương thích gen một trăm phần trăm đồng nghĩa với sự hấp dẫn tuyệt đối về mặt sinh lý, cho dù không có tình cảm, cơ thể cũng sẽ hoàn toàn ăn khớp.
Omega một khi bước vào kỳ nhạy cảm sẽ trở thành vật sở hữu của Alpha, mất hết lý trí, liên tục tìm kiếm sự thỏa mãn, để pheromone của Alpha xâm nhập cơ thể, biến thành kẻ bị du͙© vọиɠ điều khiển, ánh mắt mơ màng dưới sự kiểm soát của Alpha.
Cố Diên Khanh không ngửi thấy mùi pheromone trên người Dư Chu Chu, hẳn là cô đã dùng thuốc ức chế. Cố Diên Khanh chán ghét bản năng của Omega.
Hàng mi dài của Dư Chu Chu cụp xuống: "Sao cô Cố lại xuất hiện ở đây?"
Đây là khu nuôi cấy gen dành riêng cho nhà họ Cố. Đúng như tên gọi, ý nghĩa tồn tại của tất cả mọi người trong khu này là để trở thành vị hôn thê của Cố Diên Khanh. Tất cả mọi người ở khu nuôi cấy gen đều có độ tương thích với Cố Diên Khanh trên 80%. Nhưng người có độ tương thích gen một trăm phần trăm, chỉ có mình cô.