Bạch Cẩm Thành nhìn Chung Nam Nguyệt rất chân thành: “Thị hiếu thay đổi rất nhanh, những thứ thời thượng khi lỗi thời sẽ còn quê mùa hơn cả những thứ vốn đã quê mùa. Cậu nên suy nghĩ kỹ xem mình muốn làm cái gì, là đào tạo một nhóm người để chiều lòng một nhóm người khác hay là liên tục tạo ra những tác phẩm kinh điển, xây dựng hình ảnh tốt đẹp trong mắt công chúng."
"Dù đi theo con đường nào thì cũng phải lấy con người làm gốc, hiện tại chất lượng nghệ sĩ trên tay cậu quá kém. Nhìn thì có vẻ là một công ty giải trí tầm trung nắm trong tay traffic nhưng thực chất chỉ là nắm giữ một nắm bong bóng kinh tế sắp vỡ tan."
"Nếu thật sự muốn làm ăn lâu dài thì trước tiên hãy loại bỏ những người chiếm dụng tài nguyên mà không làm ra việc. Tạm thời chưa ký được với những diễn viên thực lực, ít nhất hãy tập trung tài nguyên vào những người mới có thực lực. Xây dựng hệ thống phim ảnh chất lượng cao và đào tạo diễn viên thực lực, thỉnh thoảng tung ra những sân khấu bùng nổ để thu hút fan, cho những nghệ sĩ nhỏ có duyên với khán giả tham gia những chương trình tạp kỹ nổi tiếng để tăng độ nhận diện, sau khi có chút tiếng tăm thì cho đi đóng phim, không cần quan tâm đến vai chính hay vai phụ, chỉ cần là vai diễn có thể phô diễn diễn xuất thì cứ nhận, phá bỏ ấn tượng chỉ là người của chương trình tạp kỹ, tạo ra sự thay đổi về danh tiếng, khiến khán giả cảm thấy nghệ sĩ của cậu không giống những công ty khác, dù là nghệ sĩ nhỏ cũng có diễn xuất tốt."
"Nhà đầu tư không ngu, khán giả lại càng không. Đừng nghĩ đến chuyện chụp giật hay đánh lừa thị trường. Chỉ cần cậu xây dựng được hình ảnh uy tín cho công ty, thì sau này không cần phải vất vả tìm kiếm, các nguồn lực rồi cũng sẽ tự tìm đến nghệ sĩ của cậu.
Làm được đến bước này rồi thì hãy ổn định dòng tiền, mở rộng quy mô công ty, ba hướng cùng phát triển, chưa đến hai năm cậu có thể thâu tóm cả giới giải trí Vinh Thành này."
Chung Nam Nguyệt nghe xong, uống một ngụm trà, hít sâu một hơi, hỏi Đỗ Tiêu: "Anh Bạch làm đầu tư trong giới giải trí bao lâu rồi?"
"Anh ấy mới về nước năm ngoái." Đỗ Tiêu nói: “Hiện tại kinh doanh bất động sản là chính, đầu tư là phụ. Ngành giải trí hình như vẫn chưa đυ.ng đến."
Mẹ kiếp.
Chung Nam Nguyệt lại đưa tay ra: “Anh Bạch, xin hãy dẫn dắt em!"
Bạch Cẩm Thành cười rộ lên, trong nháy mắt trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Anh cố tình nói như vậy.
Gần ba mươi tuổi rồi, nhiều khi anh cũng lười kết bạn mới.
Nói những lời khó nghe trước, nếu nghe được thì sau này dễ nói chuyện hơn, còn nếu nghe mà không chịu được thì cũng không cần mất công giao thiệp nữa.
Anh vỗ tay với Chung Nam Nguyệt: "A Nguyệt?"
"Vâng, cứ gọi A Nguyệt là được." Chung đại thiếu gia lập tức biến thành fanboy, nháy mắt với Đỗ Tiêu, như thể đã nhìn thấy sự nghiệp của mình thăng tiến như diều gặp gió.
Bạch Cẩm Thành lại lắc đầu với cậu, ra hiệu cậu đừng vội tin tưởng mình như vậy.
"Tuy logic kinh doanh ở tầng lớp cao đều tương tự nhau, nhưng ngành giải trí đối với tôi mà nói quả thực là một lĩnh vực mới mẻ, những điều tôi nói cũng chưa chắc đã đúng, những lời lúc nãy cậu cứ nghe cho vui là được." Bạch Cẩm Thành nói: “Câu cuối cùng này mới là điều tôi thật lòng muốn nói."
"Anh cứ nói đi."
"Tôi nghe Đỗ Tiêu nói cậu ký hợp đồng đánh cược với gia đình nên mới vội vàng kiếm tiền như vậy." Bạch Cẩm Thành nói: “Nếu thật sự muốn thắng cuộc thì hãy quên hợp đồng đó đi."
"Đừng vội, cứ từ từ mà làm, nóng vội dễ đi sai đường."
Chung Nam Nguyệt gật đầu: “Tôi cũng muốn từ từ nhưng thời gian của tôi có hạn."