Chung Nam Nguyệt hiểu rõ Giang Thu Kiến, sở dĩ anh chọn tắt máy cho xong chuyện là vì biết nếu mình không nghe máy, anh ta sẽ gọi mãi.
Nhưng anh cũng không thể để Đỗ Tiêu tắt máy vì mấy chuyện vặt vãnh của mình được.
Đỗ Tiêu vốn không ưa Giang Thu Kiến, lòng tự trọng của anh ta rất cao nên nếu gọi đến chắc chắn không phải để tán gẫu với Đỗ Tiêu.
Chung Nam Nguyệt thở dài một hơi, nhấn nút mở máy.
29 cuộc gọi nhỡ, 14 tin nhắn.
Quá nhiều, lười xem, dứt khoát xóa hết một lượt.
Một lúc sau, bên Đỗ Tiêu không còn động tĩnh gì nữa nhưng điện thoại của Chung Nam Nguyệt lại reo.
Anh nghe máy, không nói gì.
"A Nguyệt, em không ở trong thành phố sao? Anh đang ở trước cửa nhà em." Giang Thu Kiến nói.
Giọng anh ta vẫn dịu dàng như trước, mang theo vài phần vội vàng hiếm thấy vào tai Chung Nam Nguyệt lại thấy chua xót.
Vẫn rất đau lòng, đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Chung Nam Nguyệt cúi đầu nói: "Không, công việc em bận rộn, ở bên đó không tiện."
Ngầm phủ nhận việc mình đến Vinh Thành vì Giang Thu Kiến.
Giang Thu Kiến không ngốc, anh ta nghe ra Chung Nam Nguyệt đang muốn phủi sạch quan hệ với mình nên có chút không chấp nhận được, người giỏi ăn nói nhất thời lại không biết nói gì.
Chung Nam Nguyệt cười khổ.
Rất ngạc nhiên sao? Đứa ngốc từ nhỏ đến lớn nghe anh dỗ dành, để anh lừa gạt đã lớn rồi.
"A Nguyệt!" Một lúc lâu sau, Giang Thu Kiến nói: "Đừng giận dỗi nữa."
"Sao anh lại nghĩ em đang giận dỗi?" Chung Nam Nguyệt hỏi anh ta.
Giang Thu Kiến: "..."
"Đừng làm loạn nữa được không?" Giang Thu Kiến dỗ dành: "Anh nhớ em."
"Nhớ em?" Chung Nam Nguyệt cười mà lòng đau như cắt: "Sao em lại thấy nực cười thế nhỉ."
"Đừng nói chuyện với anh bằng giọng điệu này, A Nguyệt." Giang Thu Kiến nói: “Em biết anh không thích em nói móc anh. Cho dù anh không có tình cảm nam nữ với em cũng không có nghĩa là anh không thương em, không lo lắng cho em. Bây giờ anh muốn gặp em, ngoan nào, nói cho anh biết em ở đâu?"
Chung Nam Nguyệt thở dài một hơi, không nói gì.
Một lúc sau, Giang Thu Kiến hơi đau đầu nói: "Anh biết em chưa quên được. Đã đến rồi thì đừng trốn anh nữa, chúng ta có thể làm người thân mà, phải không?"
Cách nói của anh ta không thay đổi, nếu là trước đây, Chung Nam Nguyệt chắc chỉ nghe ra anh ta không nỡ xa mình.
Bây giờ quan hệ đã khác nên cũng nhận ra được ý tứ khác.
Sự áp đặt được che đậy bởi sự cưng chiều và sự tự tin mù quáng anh ta có được do đã quen thao túng anh.
Lúc nɠɵạı ŧìиɧ, anh ta đổ lỗi cho Chung Nam Nguyệt, nói mình chưa bao giờ có tình cảm nam nữ với Chung Nam Nguyệt.
Chỉ là quá chiều chuộng, chiều đến mức anh muốn gì, anh ta cũng cho.