Đàn ông có lẽ điều không thể chấp nhận nhất chính là bị đánh giá kém về khoản này, cậu nhóc trong nháy mắt xìu xuống, lại không dám cãi lại anh, ủ rũ gật đầu: “Ồ."
Sau đó cậu nói: "Vậy cũng không thể làm không công được."
"Hả?" Chung Nam Nguyệt suýt nữa tưởng mình nghe nhầm: “Em nói cái gì?"
"Anh đã hứa sẽ giới thiệu em vào đoàn phim." Nhan Vũ nói.
Chung Nam Nguyệt vốn không định quỵt nợ, chỉ là thấy cậu vừa làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ nên thấy buồn cười, muốn trêu chọc cậu, nghe cậu nói vậy thì thật sự tức cười.
"Tôi hứa khi nào?" Anh cười hỏi: “Bằng chứng đâu?"
"Anh nói muốn đóng phim thì đi theo anh còn hơn đi theo nhà sản xuất Từ." Nhan Vũ giơ điện thoại lên: “Tôi đã ghi âm lại."
"Tôi đã gửi vào một chiếc điện thoại khác được giấu kỹ rồi, anh xóa cũng vô dụng." Cậu bổ sung.
Chung Nam Nguyệt cảm thấy thế giới quan của mình có chút sụp đổ: “Em nghèo đến mức phải đi bán thân mà còn có tiền mua điện thoại dự phòng?"
"Giao dịch với mấy người giàu như anh mà không có chút thủ đoạn thì chỉ có nước bị gặm đến xương cũng không còn, đầu tư chút là cần thiết." Nhan Vũ nói: “Hơn nữa điện thoại cũ cũng rẻ, chỉ cần lưu được đoạn ghi âm là được."
"..." Nhớ lại vừa rồi mình còn thấy cậu ngây thơ đáng yêu, Chung Nam Nguyệt chỉ muốn đập đầu vào tường.
Anh bình tĩnh lại, chửi thề một câu, vén chăn lên, cố nén đau đi mặc quần áo: “Đi kiện tôi đi, van xin em đấy."
"Tôi không kiện anh," Nhan Vũ nói: “Kiện anh cũng vô dụng. Tôi sẽ gửi đoạn ghi âm vào nhóm người mẫu, để mọi người chia sẻ, mấy chuyện trai gái này lan truyền nhanh lắm, Vinh Thành chỉ nhỏ như vậy, sau này anh đừng hòng ra ngoài chơi bời nữa."
Chung Nam Nguyệt vừa mặc được một ống tay áo, nghe vậy tức giận xé áo ném xuống đất: “Tôi xử em cũng chẳng cần động tay, em biết không?"
"Anh gϊếŧ tôi, tôi cũng sẽ làm." Nhan Vũ nói: “Tôi đã cùng đường rồi, không sợ gì nữa."
"..." Chung Nam Nguyệt nằm ngửa ra giường, cạn lời đến cực điểm: “Em bị hoang tưởng bị hại hay bị hội chứng sợ người giàu à? Tôi đến mức vì một đoạn ghi âm mà gϊếŧ em sao?"
Nhan Vũ như không nghe thấy, khăng khăng cho rằng mình sẽ bị kim chủ một đêm tình thủ tiêu vì năng lực kém: “Nếu ngày mai không thấy tôi quay về, bạn tôi sẽ đến chỗ đã hẹn trước lấy điện thoại, công bố đoạn ghi âm ra ngoài."
Chung Nam Nguyệt: "..."
Anh nhìn Nhan Vũ một lúc, lấy điện thoại ra gõ vài dòng chữ.
Một lát sau có tin nhắn trả lời, Chung Nam Nguyệt liếc qua, rồi nhìn sang Nhan Vũ.
"Đạo diễn An có một bộ phim cổ trang thần tượng sẽ khởi quay vào tháng tới, đang thiếu một diễn viên cho vai nam phụ phản diện, mưu mô xảo quyệt, bán thân cầu vinh."
"Không cần cảm ơn tôi, tôi không giới thiệu em, chỉ là nói cho em biết có chuyện này."
"Em đi thử vai chắc chắn sẽ được chọn." anh nói: “Dù sao họ chỉ là diễn, còn em là diễn xuất bằng chính con người thật của mình."
Nói xong, anh ném cho cậu một tấm thẻ: “Không nhiều lắm, nhưng chắc đủ mua em một đêm, đừng để tôi gặp lại em nữa."
【Tác giả có lời muốn nói】
Một người biết dỗ dành, một người có năng lực.