Cục Cưng Gả Một Đưa Một: Tổng Tài Mau Ký Nhận!

Chương 9: Tìm người tính sổ

Bệnh viện quốc tế Di Hòa.

Ngay khi vừa nhận được cuộc gọi, Lạc Thần Hi lập tức rời khỏi nhà họ Mục, vội vàng chạy đến bệnh viện, ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật suốt mấy tiếng đồng hồ.

Quãng thời gian ấy với cô dài đằng đẵng, như thể đã trôi qua cả một đời người.

Cuối cùng, Lục Văn Quân cũng vượt qua được cơn nguy kịch.

Lạc Thần Hi ngồi bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt mẹ mình tái nhợt dưới lớp mặt nạ dưỡng khí, sống mũi cay xè, khóe mắt ửng đỏ.

Cô nhớ lại lời mà bác sĩ điều trị đã nói với mình không lâu trước đó.

“Lạc tiểu thư, tình trạng của mẹ cô hiện tại vô cùng nguy hiểm. Nửa tháng trước bà từng lên cơn một lần, chưa bao lâu lại phát bệnh tiếp. Tuy lần này may mắn cứu được, nhưng nếu còn phát bệnh thêm một lần nữa, e rằng…”

“Còn nữa, theo tình trạng hiện tại, dù không gặp thêm cú sốc nào, bà cũng chỉ còn sống được khoảng nửa năm. Hy vọng duy nhất là trong thời gian này có thể thực hiện ca phẫu thuật ghép tim. Nhưng việc tìm được người hiến tạng phù hợp là vô cùng khó khăn, mong cô hãy chuẩn bị tinh thần trước.”

Nửa năm... Chỉ còn lại nửa năm!

Lạc Thần Hi hoàn toàn không thể chấp nhận được kết luận tàn nhẫn ấy.

Rõ ràng năm ngoái, khi mẹ cô đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, các bác sĩ đều nói tình trạng được kiểm soát rất tốt, ít nhất còn có thể sống thêm 20 năm khỏe mạnh.

Nếu không phải vì Lạc An Quốc đột ngột xuất hiện, đòi nhận lại con gái, thì có lẽ mẹ cô vẫn còn khỏe mạnh như trước?

“Mẹ à, mẹ nhất định phải khỏe lại nhé. Nếu không, con sẽ không còn ai bên cạnh nữa... chỉ còn lại một mình con thôi…”

Dù cô có một người cha ruột, nhưng với Lạc An Quốc, cô chỉ là công cụ để ông ta lợi dụng mà thôi.

Dù cô có một người chồng trên danh nghĩa, nhưng Mục Diệc Thần chưa bao giờ coi cô là người thân.

Nhìn lại tất cả những gì đã xảy ra từ sáng đến giờ, Mục Diệc Thần rõ ràng hận Lạc Thần Tâm đến tận xương tủy.

Cô – một người bị ép đóng vai thế thân – sống trong Mục gia chẳng khác gì chui đầu vào hang hổ.

Người thân duy nhất mà cô còn lại trên đời, chỉ có mẹ – Lục Văn Quân.

“Mẹ à, mẹ yên tâm nhé, con nhất định sẽ tìm cách cứu mẹ. Bác sĩ Lâm nói rồi, tình trạng của mẹ nếu được ghép tim thì khả năng sống trên 20 năm là rất cao. Chỉ cần tìm được người hiến phù hợp, nhất định có thể chữa khỏi!”

Lạc Thần Hi cố gắng nuốt nước mắt trở vào trong, trong đáy mắt ánh lên một tia kiên quyết.

“Lạc tiểu thư…”

Có người gọi tên cô. Lạc Thần Hi quay đầu lại, phát hiện người vừa đến là bác sĩ điều trị chính của mẹ – Lâm Thăng.

Dù còn khá trẻ nhưng Lâm Thăng là bác sĩ từng du học nước ngoài, trình độ chuyên môn tốt và rất có phong thái, được xem như một trong những gương mặt đại diện của bệnh viện quốc tế Di Hòa.

Lạc Thần Hi vội vàng lau nước mắt, bước nhanh tới:

“Bác sĩ Lâm, có chuyện gì sao?”

Lâm Thăng nhìn gương mặt cô còn vương nước mắt, khẽ động lòng muốn đưa tay lau giúp, nhưng cuối cùng chỉ mím môi nén lại.

“Lạc tiểu thư, cô đừng quá đau lòng. Bây giờ điều quan trọng là bình tĩnh, dồn toàn lực để tìm người hiến tạng phù hợp cho mẹ cô. Tôi có vài mối quan hệ tại các tổ chức y tế quốc tế, tôi sẽ giúp cô để ý thêm.”

Lạc Thần Hi vô cùng cảm kích: “Cảm ơn anh, bác sĩ Lâm. Nếu không có anh, thật sự tôi…”

Lâm Thăng lắc đầu, cắt lời cô: “Lạc tiểu thư, tôi là bác sĩ, đây là trách nhiệm của tôi. Cô không cần phải cảm ơn. Tuy nhiên, tôi có một chuyện muốn nhắc nhở.”

“Chuyện gì vậy?” Lạc Thần Hi hơi sững người.

Lâm Thăng do dự một chút, như đang tìm từ ngữ phù hợp để nói.

“Ờm… là như thế này. Không biết nhà cô có ai có mâu thuẫn với mẹ cô không? Nếu có thì tốt nhất nên tránh để họ tiếp xúc với bà, kẻo ảnh hưởng tới cảm xúc và sức khỏe. Còn nữa… về chi phí điều trị, không biết cô có gặp khó khăn gì không?”

Lạc Thần Hi càng nghe càng thấy bất thường: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Bác sĩ Lâm, có phải có ai đã làm gì khiến mẹ tôi bị kích động dẫn tới phát bệnh?”

Lâm Thăng khẽ thở dài: “Đúng vậy. Sáng sớm hôm nay, có một người phụ nữ tầm khoảng bốn mươi tuổi, tóc xoăn màu nâu đỏ đến bệnh viện. Cô ta nói tới thăm bệnh nhân, nhưng vừa vào đến gần phòng bệnh thì bắt đầu lên tiếng chỉ trích. Cô ta bảo phòng bệnh mẹ cô ở quá tốt, thiết bị quá hiện đại, bệnh viện cố tình bòn rút tiền…”

“Cô cũng biết mà, với tình trạng của mẹ cô, tất cả thiết bị ở đó đều vô cùng cần thiết. Chỉ cần thiếu một thứ thôi cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng! Thế mà người đó còn tranh cãi lớn tiếng ngay trước mặt mẹ cô…”

Nghe đến đây, Lạc Thần Hi đã hoàn toàn hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện. Khuôn mặt cô lập tức tối sầm lại.

“Thì ra là vậy! Bác sĩ Lâm, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết. Tôi đi trước một chút, làm phiền anh tiếp tục để mắt tới tình trạng của mẹ tôi nhé.”

“Khoan đã, Lạc tiểu thư, cô định đi đâu vậy?”

“Tìm người tính sổ!”