Phú Bà Trạm Tỷ Trèo Tường Đu Thần Tượng

Chương 8

Chính cái sự đối lập đó lại khiến lòng cô ấy dâng lên chút thương xót rồi nhanh chóng bị cảm giác muốn chiếm hữu, muốn chà đạp lấn át.

“Ảnh táo bạo thì đúng là hút mắt thật, nhưng nửa kín nửa hở mới tạo nên tưởng tượng. Chỉ khi cảm xúc đủ mạnh mới khiến người ta chịu móc ví ra. Đặt tấm này làm bìa, vị trí tổng biên tập khu châu Á Thái Bình Dương chắc chắn nằm gọn trong tay cậu.”

Tống Thi Nghiên vừa phóng to, thu nhỏ ảnh cơ bụng của Sở Yến Thâm, vừa thờ ơ đáp.

Nghe vậy, tâm trạng căng như dây đàn của Thạch Miểu cuối cùng cũng dịu lại. Vốn dĩ cô ấy luôn tin vào mắt nhìn và khả năng nắm bắt cảm xúc qua ống kính của Thi Nghiên. Cô là người từng chọn bìa là thắng giải, chọn người là tăng doanh số. Có cô đảm bảo, áp lực mất ghế tổng biên cũng được tạm thời gác lại.

“Cậu đúng là khéo mồm khéo miệng, tâng bức ảnh này lên tận mây xanh, nhưng rồi quay sang lại ôm điện thoại hôn bụng người ta không rời.”

Từ hồi tiểu học đến giờ, Thạch Miểu là bạn thân chí cốt của Tống Thi Nghiên. Cô ấy biết rất rõ chuyện Thi Nghiên mê đắm Sở Yến Thâm suốt năm năm là sự thật không thể chối cãi. Giờ nhìn dáng vẻ phát cuồng này, đủ hiểu hôm nay cô nàng chụp ảnh sướиɠ thế nào.

Tống Thi Nghiên đặt điện thoại xuống, nhào đến ôm chặt Thạch Miểu làm nũng, rồi quay sang hôn một cái rõ kêu lên má cô bạn: “Biết cậu đã cố gắng thế nào rồi, cảm ơn Miểu Miểu của tớ nhé!”

Thạch Miểu bật cười, giơ tay dí vào trán cô nàng: “Dạo này càng lúc càng hỗn rồi đấy.”

Nhưng Tống Thi Nghiên thì vẫn kiên định với nguyên tắc: “Lần sau cậu mà còn dắt cái tên thần kinh như Giang Ngôn tới, tớ vẫn sẽ đuổi thẳng. Chưa từng thấy ai làm nghề mà vô trách nhiệm đến vậy, sớm muộn cũng flop thôi!”

Thạch Miểu hiểu rất rõ vì sao cô lại giận đến thế. Dù ở Paris vừa xong Fashion Week, Tống Thi Nghiên vẫn chưa kịp điều chỉnh múi giờ, đã bị cô ấy gọi về gấp để chụp. Cô cẩn thận đến sớm hai tiếng họp bàn với ekip, lên kế hoạch kỹ càng.

Trong khi Giang Ngôn đi cùng chuyến bay mà đến trễ tận hai tiếng, rồi còn đòi về đúng giờ. Tệ hơn là trong ngày chụp lại còn uống đến mặt sưng phù lên. Đặt vào vị trí của Thi Nghiên, cô ấy cũng chẳng chịu nổi.

“Rồi rồi rồi, công chúa của tớ, tất cả nghe lời cậu.”

Thạch Miểu định cùng chia sẻ niềm vui, vừa leo lên giường nằm bên cạnh thì ghé sát lại định ngó trộm cơ bụng của Sở Yến Thâm trong điện thoại. Nhưng Tống Thi Nghiên đã nhanh như chớp chắn lại, ánh mắt đầy sở hữu: “Không cho coi, của tớ!”

“Đồ keo kiệt!”

Thạch Miểu nhớ ra khi nãy Tống Thi Nghiên khoe đã bắt tay Sở Yến Thâm bằng tay phải, bèn nhân lúc cô dùng tay trái giữ điện thoại, liền nắm chặt tay phải cô nàng, đắc ý tuyên bố: “Ha ha! Vậy bây giờ tớ cũng gián tiếp bắt tay với idol của cậu rồi nha!”

Tống Thi Nghiên hét lên một tiếng rồi lập tức nhào tới rượt đánh, khiến ông bà Tống dưới nhà nghe động tĩnh còn rùng mình: “Lại cãi nhau nữa à, hai đứa này đúng là...”

Cuối cùng, để dập tắt ngọn lửa ghen tuông cháy ngùn ngụt của Tống Thi Nghiên, Thạch Miểu đành hứa chắc nịch sau khi tạp chí phát hành sẽ đưa cho cô mười cuốn có chữ ký gốc của Sở Yến Thâm.

“Ngoéo tay với tớ đi!”

Thạch Miểu lườm cô, miệng nói chê trẻ con nhưng mặt lại đầy cưng chiều, vẫn vui vẻ giơ tay móc ngoéo: “Rồi rồi, ngoéo tay treo móc, trăm năm không đổi.”

“Ai nuốt lời người đó là cún!”