Lúc này, dưới chân núi, Tần Châu đột nhiên quay đầu liếc nhìn phía sau.
"Thiếu gia?" Trần Tam thắc mắc hỏi.
"Không có gì đâu." Tần Châu khẽ lắc đầu.
Từ Bình Thành đến Tiểu Sơn Thôn không xa, cưỡi ngựa chừng nửa canh giờ là tới.
* Nửa canh giờ: Một tiếng.
Khi Tần Châu dẫn Trần Tam trở lại Bình Thành, trời vẫn còn chưa tối. Anh liền ghé vào cửa hàng một chuyến.
Chưởng quầy thấy anh xách theo bao đồ quay về, trong lòng đã lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra.
"Đại thiếu gia, hay ngài đưa số dược liệu này cho ta giữ, đợi khi vị tiên sư luyện đan nào tới, rồi đem chúng đi luyện. Nếu ngài cần Linh Đan, trong kho vẫn còn một ít..."
Tần Châu hỏi thẳng: "Luyện đan sư bao lâu ghé qua một lần?"
Chưởng quầy sửng sốt. Đại thiếu gia một lòng tu đạo, xưa nay chưa từng hỏi đến việc cửa hàng.
"Bẩm Thiếu gia, nửa năm tới một lần, mỗi lần luyện hai lò, một lò được khoảng hai mươi viên đan dược."
"Tiền công bao nhiêu?"
"150 linh thạch."
Linh thạch là đơn vị tiền tệ của tu sĩ, một viên tương đương trăm lượng bạc, số tiền này bằng chi phí của một gia đình bình thường dùng trong mấy năm.
"Cửa hàng ta bán Linh Đan giá bao nhiêu?"
"Dạ, từ năm đến mười linh thạch một viên đan dược, còn tuỳ theo phẩm chất."
Đúng là lợi nhuận kếch xù.
Nhưng một năm chỉ luyện hai lò, đủ thấy thứ này cũng chẳng dễ bán. Tiền công trả cho luyện đan sư cũng là một khoảng phí lớn.
Tần Châu trầm ngâm giây lát, đột nhiên hỏi: "Nếu ta đuổi luyện đan sư thì sao?"
Chưởng quầy hoảng hốt: "Thiếu gia! Luyện đan sư là đệ tử tiên môn, không thể đắc tội..."
Với Tần gia hiện tại, thứ duy nhất có thể đọ được vói Trương gia chính là hai lò đan dược này.
Hơn nữa số tiền công kia, mặt ngoài nhìn như là cho vị luyện đan sư kia, nhưng thật ra là để nịnh bợ tiên môn phía sau hắn.
Chưởng quầy cũng không hiểu Thiếu gia bị sao nữa. Chẳng lẽ vì không vào được tiên môn nên bị đả kích đến mức ngay cả việc buôn bán trong nhà cũng muốn can thiệp bừa bãi?
Tần Châu nhìn thấu sắc mặt của Chưởng quầy, liền nói: "Ta có thể dùng phòng luyện đan kia không?"
Chưởng quầy càng thêm nghi hoặc, nhưng nghĩ đến mấy ngày trước Thiếu gia đem dược liệu đi, thấp giọng hỏi: "Thiếu gia... ngài định tự luyện đan?"
"Ừ."
Chưởng quầy liên tục lắc đầu, muốn khuyên lại không dám.
"Sao không thể dùng?"
Chưởng quầy lộ vẻ khổ não: "Không phải ta không muốn cho ngài dùng, mà là..."
"Cứ nói thẳng."
"Thiếu gia à! Luyện đan phải có pháp lực dẫn động. Bây giờ luyện đan sư không có ở đây, người của chúng ta cũng không ai biết luyện đan cả.
Không có linh lực, không thể luyện đan.
Chưởng quầy nhăn nhó. Hắn biết Thiếu gia rất để tâm đến chuyện này, biết người đau lòng vì không đủ thiên phú vào tiên tông, cũng không muốn nói ra! Nhưng đó là sự thật!
Ngay cả Trần Tam đứng sau cũng thấp thỏm lo lắng.
Ai nấy đều nín thở, sợ Thiếu gia nổi giận.
Nhưng Tần Châu vẫn rất bình tĩnh, nói với giọng đều đều: "Pháp lực là để dễ khống chế nhiệt độ. Còn dùng thần hoả luyện đan... ta nghĩ, luyện đan sư của Tần gia chưa chắc đã đạt được mức độ này. Chỉ là khống chế lửa thì ta làm được."
Nói trắng ra, đan dược sơ giai, người thường cũng có thể luyện ra. Do dược liệu luyện đan quá quý mà thôi. Nhưng lời này nói ra, chắc chẳng mấy ai tin.
Những lời này xuất phát từ vị Đại thiếu gia không mấy tiếng tăm của nhà họ Tần, nhưng không hiểu sao giọng điệu bình tĩnh và điềm đạm đó lại rất đáng tin. Mọi ánh mắt trong sảnh đều vô thức đổ dồn về phía anh.
Thiếu gia đã có gì đó thay đổi. Nhưng không nói rõ được.
Một lúc lâu sau, Chưởng quầy mới gật đầu: "Thiếu gia, đan phòng ở bên trong. Ngài muốn bắt đầu luôn không?"
Tần Châu gật đầu: "Linh Tâm Quả hái xuống một thời gian, phải nhanh chóng dùng."
Chưởng quầy không còn cách nào khác, đành dẫn đường.
Thôi kệ, cứ để Thiếu gia thử một lần. Cho dù thất bại, cũng đủ cho người nhìn rõ hiện thực.
Nhưng Chưởng quầy vẫn không hiểu, Thiếu gia rời nhà mấy ngày, lúc về bảo mình có thể luyện đan. Chẳng lẽ gặp được kì ngộ gì đó bên ngoài?
Người làm trong tiệm nghe vậy không dám nói gì, nhưng đều khá tò mò, đó giờ chưa từng nghe ai nói Tần thiếu gia biết luyện đan?