Hôm nay là ngày hôm sau, lại tiếp tục nỗ lực sống sót!
Nhìn đồng hồ, vừa khéo, 7:59, sắp 8 giờ rồi.
Thẩm Giác lấy ra quả táo nhai tạm coi như bữa sáng. Gặm được nửa quả thì có việc làm rồi. Cô nhét nửa quả còn lại vào balo, cũng vì không có chỗ nào để.
Đứng dậy phủi phủi tay, bước lên phía trước.
Lần đầu tiên, cô thấy một dấu chấm hỏi nổi trên mặt biển.
Một dấu chấm hỏi! Thường thì mở ra sẽ có bất ngờ.
Lần đầu tiên thấy dạng nhắc nhở này, phải mở ra thử xem có gì bất ngờ nào.
[Bạn nhận được 2 điểm thuộc tính tự do. Vì hiệu ứng vận may nhân đôi, nhận thêm 4 điểm thuộc tính tự do.]
Ôi trời, tuyệt vời! Chắc thấy cô bị ác mộng nên thương tình cho thêm điểm an ủi, làm cô vui vẻ hơn.
Vui thật đấy, nhưng phải tính xem chia điểm thế nào cho hợp lý.
Thẩm Giác suy nghĩ chốc lát, rồi quyết định:
"Thêm một điểm sức chịu đựng, một điểm sức mạnh, còn lại đổ hết vào may mắn!"
Giao diện thuộc tính của cô hiện giờ:
- Tinh thần lực: 11 (ưu tú).
- Thể lực: 6 (bình thường).
- Sức chịu đựng: 4 (yếu kém).
- Thể chất: 2 (yếu ớt)
- Sức mạnh: 3 (yếu ớt).
- Tốc độ: 5 (nhỏ yếu).
- May mắn: 4 (tương đối kém).
Nhìn sơ thì ít ra không thảm hại như lúc mới vào game.
Ban đầu thể lực tối đa là 5, sau khi bị trạng thái ăn mòn ảnh hưởng thì chỉ cần nghỉ ngơi là phục hồi được.
Thêm nữa, đạt thành tựu cộng tất cả điểm thuộc tính +1, thể lực bây giờ coi như đã đạt mức bình thường.
May mắn tăng lên đến 4, vẫn chưa khá lắm, nhưng nhờ hiệu ứng vận may nhân đôi biết đâu hai điểm may mắn này sẽ giúp cô xoay chuyển tình thế?
Xem thêm hai ngày tới có thêm điểm may mắn không, nếu có thì sau đó lại nâng thể chất.
Mà thôi, hôm nay mục tiêu chính là thu thập cỏ dại.
Mục tiêu phụ rình thương thành xem có bán bản vẽ chế tạo không. Có thì càng tốt, không có cũng tùy duyên.
Trong lúc đợi thùng gỗ trôi tới, Thẩm Giác mở kênh chat thế giới hóng hớt cho đỡ buồn, đồng thời bật thương thành ra để canh chừng.
Cũng may giao diện chat và thương thành đều bán trong suốt, nhìn được cả biển.
Nếu có thùng gỗ trôi tới thì cô sẽ phát hiện ngay.
Bất ngờ là, trong kênh chat có người khiến cô chú ý.
[Long Đại: "Tôi phát hiện một tin tức cực kỳ trọng đại, liên quan tới sự sống còn của chúng ta! Ai muốn biết, mang đồ ăn, gỗ hoặc bản vẽ tới đổi."]
Gã này spam không ngừng, nhưng trong kênh chat ai cũng làm như không thấy.
Không ai thèm phản ứng.
Giờ ai cũng đang đói gần chết, còn ai rảnh đem vật tư quý giá đi đổi tin tức chứ? Phí của.
Có lẽ thấy cách này không hiệu quả, Long Đại đổi lí do.
[Long Đại: "Thật đấy! Vượt qua kỳ bảo hộ tân thủ sẽ cực kỳ nguy hiểm. Các người không muốn biết làm như thế nào để sống sót à?"]
[Trì Tảo: "Hiện tại mọi người còn không đủ ăn, ai mà rảnh nghĩ tới mấy thứ đó?"]
[Trình Ngọc: "Đúng rồi, hết thời gian bảo vệ tân thủ thì chắc cá mập tấn công tụi mình thôi. Ban đêm biển lạnh như băng, khác gì sa mạc chênh lệch nhiệt độ đâu. Hiện tại khó khăn lớn nhất là tích trữ đồ ăn, vì mở rương gỗ thật sự là đồ ăn rất ít."]
[Long Đại: "Họ Trình kia, anh thật vô vị! Tin tức quý giá mà đi phun ra thế à? Anh giàu sẵn rồi chắc?"]
Trình Ngọc cũng chẳng vừa, quạt thẳng vào mặt.
[Trình Ngọc: "Cá mập đã vây quanh bè gỗ cả ngày trời rồi. Có tí não thôi cũng đoán được sau khi qua kỳ tân thủ sẽ bị tấn công. Biển sâu ban đêm hạ nhiệt độ thì đương nhiên, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm như sa mạc vậy! Còn cái gì mới lạ đâu? Ông còn lấy tin tức đó đi lừa đổi vật tư, đúng là vừa tham vừa ngu vừa buồn cười!"]
Thế là trong kênh chat, hai người đấu võ mồm ầm ầm.
Xem ra, ai cũng biết qua thời kỳ tân thủ sẽ nguy hiểm.
Chỉ là, Thẩm Giác không tin chỉ có bấy nhiêu.
Cô quyết định chuẩn bị mọi thứ thật kỹ.
Ngay lúc đó, ở phương xa, một thùng gỗ đang từ từ trôi tới.
Lại gần xem nhắc nhở, đúng rồi, là bó cỏ dại cô cần!