Xuyên Sách Thành Nam Thê: Ta Và Nam Chính Chia Sẻ Cảm Giác Đau Đớn

Chương 25: Chán quá đi thôi! (1)

"Chán quá đi!!"

Lý Mạt Phục nằm dài trên tấm thảm trong thư phòng, hét lớn.

Quả Tử đứng bên cạnh mài mực, nghe thấy tiếng kêu than của cậu, chỉ biết thở dài bất lực.

Vì Lý Mạt Phục nói muốn viết thoại bản, Quả Tử liền chuẩn bị giấy bút mang đến.

Lại vì Lý Mạt Phục không quen dùng bút lông thông thường, nói rằng chữ viết ra quá to, Quả Tử phải nhọc công sai người mua một cây bút lông đặc biệt mảnh, lông bút cũng rất mịn, để dù không có kỹ thuật thì chữ viết ra cũng nhỏ nhắn.

Vậy mà Lý Mạt Phục vẫn kêu chán, Quả Tử thật sự không còn cách nào nữa.

Thấy chẳng ai để ý đến mình, Lý Mạt Phục bật dậy, mở toang cửa thư phòng rồi hét ra ngoài:

"Ta chán quá đi!!!"

"..."

Quả Tử vội vàng đứng dậy, chạy đến kéo cậu lại. "Công tử! Nếu để người trong phủ nghe thấy, họ sẽ trách phạt ngài mất!"

Lý Mạt Phục như phát điên, bị kéo lại cũng chẳng phản kháng, ngược lại thuận thế ngã xuống tấm thảm, lăn lộn một vòng.

"Chán quá... Chán chết mất... Chán đến không chịu nổi..."

Cậu nằm úp người xuống thảm, giọng nói uể oải, buồn bã như thể sắp khóc đến nơi.

Quả Tử quỳ ngồi bên cạnh, mặt mày ủ rũ nhìn Lý Mạt Phục. Có lẽ vì sức khỏe hồi phục nên mấy ngày nay cậu tinh thần dồi dào, lại càng làm loạn hơn trước.

Rõ ràng trong ba năm qua, Lý Mạt Phục ở trong phủ luôn an phận, chưa từng vì chán mà quậy phá như vậy. Không hiểu sao lần này vừa khỏi bệnh lại cứ nằng nặc đòi ra ngoài.

"Hu hu hu hu..."

Lý Mạt Phục càng gào, giọng càng ai oán: "Ta muốn về nhàaaa!"

Cậu muốn trở về hiện đại! Muốn quay lại trường học!

Muốn ăn đồ nướng, ăn lẩu, chơi điện thoại!

Chỉ cần có thể trở về, cậu thề sẽ không bao giờ cãi nhau với mẹ kế nữa, cũng không gây sự với em trai!

Cậu muốn về nhà...

Quả Tử nghe vậy thì không khỏi thương cảm, hóa ra công tử chỉ vì bị ức hϊếp mà nhớ nhà thôi...

Quả Tử tuổi cũng còn nhỏ, đôi khi cũng nhớ nhà, nên rất hiểu được cảm giác ấy.

"Công tử, không về được đâu, ngài đừng nghĩ ngợi nữa." Quả Tử an ủi.

Lý Mạt Phục vốn không định khóc, nhưng vừa nghe Quả Tử nói vậy, nước mắt bỗng tuôn trào như suối.

"Hu hu hu hu! Sao ngươi lại nói ra làm gì! Nói ra là hết linh nghiệm rồi!"

"Công tử, ngài phải đối mặt với sự thật thôi." Quả Tử vừa khuyên cậu, cũng như tự khuyên chính mình.

"Các ngươi đều là một phe! Ta không chơi với ngươi nữa!"

Lý "ba tuổi" Mạt Phục gào lên giận dỗi.

"..."

Quả Tử mệt mỏi thở dài: "Công tử, chẳng phải ngài cứ đòi ăn gà nướng lá sen sao? Mạc thị vệ đã bảo người trong tiểu trù phòng thử làm rồi."

Lý Mạt Phục lật người, nhìn lên trần nhà, không khóc cũng không làm loạn nữa. Chỉ có điều, những dòng nước mắt trong suốt trên gương mặt cậu lạnh buốt, lạnh đến mức khiến người ta tỉnh táo.

"Công tử..." Quả Tử khẽ gọi.

Lý Mạt Phục nhìn trần nhà, lẩm bẩm: "Không về được thì thôi, chờ người phụ nữ đó chết rồi về cũng chưa muộn."

"Công tử, xin ngài cẩn thận lời nói!" Quả Tử lo lắng nhắc nhở, nơi này là phủ ăn thịt người, nói năng bừa bãi sẽ mất mạng!

Lý Mạt Phục ngồi dậy, tiếp tục viết cuốn thoại bản mà cậu đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần nhưng vẫn chưa viết xong.

Do nguyên bản Lý Mạt Phục không biết nhiều chữ, nên cứ phải hỏi Quả Tử cách viết từng chút một.

Viết được vài dòng, cậu lại bỏ cuộc, nằm úp xuống bàn than thở:

"Chủ tử nhà ngươi cho ta nhiều tiền như vậy, kết quả ta chẳng có cơ hội tiêu xài gì cả!"

"Ta không nói chuyện các ngươi giám sát ta nữa, nhưng chỉ muốn ra ngoài dạo một vòng thôi cũng không được sao?!"

Quả Tử nhìn Lý Mạt Phục "ngựa quen đường cũ" lại càng thở dài: "Công tử, đừng gào nữa, kẻo hỏng giọng mất."

"..."

Lý Mạt Phục nằm sấp, suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

"Không có cái gì khác để chơi à?"

Quả Tử ngẫm nghĩ một lát, đáp: "Công tử thấy ném hồ có được không?"

"Không thích." Lý Mạt Phục gạt phắt. Thứ trò chơi nhàm chán đó, ai thèm chơi chứ?