Một lời nói khuấy động ngàn lớp sóng.
[Người chết? Em gái à, làm vậy là không có đạo đức rồi đó.]
[Người ngoại đạo như tôi còn biết thầy xem mệnh với thầy phong thủy đều kỵ cái này, sợ xui xẻo.]
[Vốn đã xui rồi mà, trời ơi, streamer lại còn livestream lần đầu, khó chịu vô cùng.]
[Chưa nói đến Bảo Vệ Tình Yêu gì đó, chỉ riêng quả Tên Lửa ngày đầu tiên thôi đã là giá làm từ thiện rồi còn gì, còn được xem vận mệnh trước + tặng thêm một câu hỏi nữa.]
Tôi Thích Ăn Đào Đào thấy bình luận, nhất thời luống cuống, lại nghĩ đến lời Đàm Lộc nói, lắp ba lắp bắp: "Không, tôi không phải... Tôi không có, tôi tôi tôi..."
Nói đến cuối, giọng cô ấy đã nghẹn ngào như muốn khóc.
Đàm Lộc nghe vậy hoàn hồn: "Bạn đừng vội, gửi ảnh và ngày sinh tháng đẻ của bạn vào phần tin nhắn riêng cho tôi, tôi xem cho cả hai người."
Trong bức ảnh cô vừa xem, người đàn ông đứng giữa, tuy đang cười nhưng mặt lại phủ một lớp tử khí đen xám.
Người đã khuất, ảnh dù tươi sáng đến đâu cũng phảng phất một lớp tử khí âm u, xám xịt.
Khoảnh khắc nhận được ảnh, trường năng lượng xuyên qua bức ảnh ập thẳng vào mặt cô.
Người này không chỉ đã chết, mà cái chết còn cực kỳ thê thảm, thi thể không toàn vẹn, thậm chí cơ bản là mồ yên mả đẹp cũng không làm được.
Ban đầu cô còn tưởng Tôi Thích Ăn Đào Đào đến gây sự, giờ nghe giọng điệu thì không giống.
Cô có một suy đoán, nhưng cần bằng chứng xác thực.
Tôi Thích Ăn Đào Đào nghe vậy liền vào hậu trường gửi tin nhắn riêng cho Đàm Lộc, tạm thời né tránh những bình luận tấn công dày đặc.
[Vãi! Thế mà cũng nhịn được à?]
[Streamer tính tốt thế! Đây chẳng khác nào bị tát thẳng vào mặt giữa bàn dân thiên hạ.]
[Không không, tôi có một suy đoán, người hữu duyên này nghe giọng còn nhỏ tuổi, có phải bị ai đó lấy ảnh người đã khuất để lừa tình qua mạng không, nên streamer mới xem thêm thông tin của cô ấy.]
[Tôi Thích Ăn Đào Đào cô còn mặt mũi không đó? Gửi bát tự người chết cho streamer trước, xong rồi xem chùa cho mình hả?]
Tôi Thích Ăn Đào Đào thấy bình luận, lại nghĩ đến Đàm Lộc nói chủ nhân bát tự đã qua đời, toàn thân run rẩy, nước mắt lưng tròng, không kìm được mà trào ra: "Không... Tôi không có, tôi không định xem chùa, tôi không biết."
Nói xong, cô ấy lau nước mắt, liên tục tặng cho Đàm Lộc ba Tên Lửa, đang định tặng tiếp thì Đàm Lộc lắc đầu ngăn lại.
"Phí xem quẻ của bạn đã trả rồi, tôi xin ngày sinh tháng đẻ của bạn chỉ để xác thực suy đoán của mình thôi."
Cô ngập ngừng muốn nói lại thôi, một lúc sau mới lên tiếng: "Bạn muốn biết ông ấy đang ở đâu, đúng không?"
Tôi Thích Ăn Đào Đào nghẹn ngào đáp: "Vâng."
Đàm Lộc im lặng hồi lâu rồi nói: "Ngày sinh và ảnh bạn gửi cho tôi đầu tiên, đó là bố của bạn, ông ấy làm trong biên chế nhà nước, ăn cơm nhà nước mà lớn lên. Chín năm trước, đại vận Bính Hỏa đến, ông ấy chuyển công tác, rời khỏi thành phố đang ở, sau đó hai người rất ít liên lạc, nhiều nhất chỉ là gọi điện thoại. Và bốn năm trước, bạn không còn nhận được điện thoại của ông ấy nữa. Đúng không?"
[Làm nhà nước có chức vụ nào mà không được gặp gia đình à?]
[Chín năm không gặp gia đình, điên sao? Streamer ơi lúc nãy tôi còn khá tin cô, giờ thấy hoang đường quá.]
[Có nghề này đấy, ngành cảnh sát có tỷ lệ tử vong cao nhất.]
[Ngành cảnh sát nào?]
Đàm Lộc liếc thấy bình luận: "Cảnh sát phòng chống ma túy."
Bình luận im bặt một lúc.
[Xin lỗi!]
[Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!]
[Em gái ơi xin lỗi xin lỗi, chú quỳ xuống xin lỗi cháu đây.]
[Tôi không bao giờ lắm mồm nữa QAQ.]
Vô số lời xin lỗi và biểu tượng nến trôi qua phía trên màn hình.
Đàm Lộc khẽ nhắm mắt, lần theo sợi dây duyên phận giữa Tôi Thích Ăn Đào Đào và người đàn ông trong ảnh, tìm kiếm trong hư không, thử xem có thể tra ra vị trí thi thể hay không.
Tôi Thích Ăn Đào Đào thấy động tác của Đàm Lộc, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được nữa, phải lau đi mới ngừng lại.
Bố cô ấy quả thật là một cảnh sát phòng chống ma túy, trong nhà còn có hai huy chương công trạng hạng nhì và một huy chương hạng ba. Từ lúc cô ấy sinh ra, gia đình đã ít khi sum họp, luôn là mẹ vừa đi làm vừa chăm sóc cô ấy.
Sau khi đi học, cô ấy càng được người nhà dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được tiết lộ bất cứ cái gì về công việc của bố ra bên ngoài.
Ký ức tuổi thơ của cô ấy không sâu sắc lắm, cũng không có bạn bè thân thiết, vì cứ cách một thời gian lại chuyển nhà, đổi thành phố. Nhưng dù cuộc sống có bấp bênh, thỉnh thoảng cả nhà vẫn có thể tụ họp.
Cho đến chín năm trước, bố đến tìm cô ấy, mua cho cô ấy một cái khóa bình an, nói rằng phải đi công tác một thời gian, có thời gian sẽ liên lạc.
Cô ấy chờ đợi từ lúc học tiểu học cho đến khi lên đại học, cũng không thấy bố quay về.
Lúc nhỏ thỉnh thoảng còn có thể nói chuyện với ông qua điện thoại, nhưng sáu năm trước, cô ấy không thể liên lạc được với bố nữa.
Cô ấy chạy đi hỏi mẹ, mẹ cũng luôn né tránh, dùng những lý do vụng về khác để đánh trống lảng.
Lâu dần, cô ấy không hỏi nữa, vì lần nào hỏi xong, tối đến cô ấy cũng thấy mẹ co người trong nhà vệ sinh, bịt miệng khóc thầm.
Gia cảnh cô ấy khá giả, công việc của mẹ tuy kiếm không nhiều lắm, nhưng cuộc sống của cô ấy chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc, nhà trường thỉnh thoảng còn cấp cho cô ấy học bổng trợ cấp.
Lúc nhỏ không hiểu, lớn lên cô ấy mơ hồ đoán ra được gì đó, nhưng không dám khơi lại vết sẹo lòng của mẹ.
Cho đến hôm nay, sau khi nộp xong bài tập cô giáo giao trên nền tảng học online, bạn cùng phòng rủ nhau đi thư viện, cô ấy ở một mình thấy buồn chán nên lướt nền tảng DouDou.
Trong phần đề xuất người mới của nền tảng, cô ấy phát hiện ra Đàm Lộc, lập tức bị gương mặt xinh đẹp của cô thu hút, bấm vào xem thì thấy là phòng livestream xem bói, tiện tay đăng ký, nghĩ rằng dù là giả thì nói chuyện với chị gái xinh đẹp cũng tốt.
Nhưng khi streamer đọc đến phần phân tích mệnh lý "đời người như mộng", toàn thân cô ấy tê dại, lập tức nhận ra đây là một đại sư.
Lúc Đàm Lộc gọi tên cô ấy là người hữu duyên thứ hai, cả người cô ấy căng thẳng, gần như ngay lập tức nghĩ đến người bố đã biến mất từ lâu của mình, vào tin nhắn riêng gửi ngày sinh và ảnh, chờ đợi "phán quyết" của streamer.
Khi Đàm Lộc nói xem mệnh cho người chết là điều đại kỵ của thầy xem mệnh, dây thần kinh trong não cô ấy đứt phựt, giống như những suy đoán đè nén bao năm cuối cùng đã được xác thực, như núi lở biển gầm cùng lúc tuôn ra, đè bẹp mọi phản ứng của cô ấy.
Mãi đến khi nhìn thấy bình luận, cô ấy mới nhận ra hành vi của mình đã vượt quá giới hạn đến mức nào.
Trong cơn căng thẳng, cô ấy đã quên nói cho Đàm Lộc biết câu hỏi mình muốn hỏi, mà đưa bát tự người đã khuất để cô xem mệnh.
Cô ấy học đại học, xung quanh không ít người thích tìm thầy xem cung hoàng đạo, bát tự các loại, cô ấy cũng biết sơ sơ, việc không nói rõ nguyên nhân mà đưa bát tự người đã khuất là sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ lớn nhất.
Thầy xem mệnh vất vả lập lá số, luận đoán vận trước vận sau, cuối cùng bạn lại bảo người ta rằng người bạn nhờ xem đã chết từ lâu rồi, ai gặp phải cũng sẽ nổi điên tại chỗ.