Bên tai vang lên vài tiếng động trầm đυ.c.
Đàm Lộc cố nén cơn đau tức ngực, cố gắng mở mắt ra, tầm nhìn dần tập trung lại, phát hiện mình đang đứng trong góc tường tối tăm, áo quần xộc xệch, lộ ra nửa bờ vai tròn trịa trắng nõn.
Đối diện là hai người đàn ông trưởng thành, một người mặt mày hoảng sợ, người kia mặt đen như đáy nồi, toàn thân tỏa ra áp suất thấp như nước sôi.
Đàm Lộc vừa xuyên tới: ...Chuyện gì thế này?
Trong không khí thoang thoảng mùi hương nhẹ, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng trò chuyện và tiếng nhạc, nhìn về phía khu vực sáng đèn hơn, có thể thoáng thấy góc xe đẩy rượu sâm panh.
Đây là một bữa tiệc thương mại cao cấp.
Con ngươi Đàm Lộc co rút... Đây không phải thế giới của cô.
Thông tin đột ngột tràn về như thủy triều, cuộn trào không ngừng trong đầu.
Đây là một cuốn truyện hào môn, nhân vật chính là con trai cả nhà họ Đàm, Đàm Quân Bạch, anh là đế vương thương trường mạnh nhất thế giới, một tay tạo dựng đế chế kinh doanh của riêng mình, trên đường gặp thần gϊếŧ thần, gặp Phật gϊếŧ Phật.
Còn cô, là em gái thất lạc từ nhỏ của nam chính, vì mệnh cách đặc biệt, lưu lạc đến cô nhi viện rồi được một cặp vợ chồng làm nghề liên quan đến tâm linh nhặt về nuôi. Cuộc sống tuy nghèo khó nhưng cũng coi như hạnh phúc, cho đến khi cặp vợ chồng qua đời vì tai nạn. Nguyên thân lúc đó đang học cấp ba, phải khúm núm dựa dẫm vào họ hàng nhà bố mẹ nuôi, dần hình thành tính cách đen tối lệch lạc.
Sau khi được đón về nhà họ Đàm, cô ta năm lần bảy lượt quậy phá, đối với người trên thì giả vờ ngoan ngoãn, đối với người dưới thì làm bộ làm tịch, trong giới hào môn thì thả thính bừa bãi, gạ gẫm người này, quyến rũ người kia, đối phương vừa động lòng thì cô ta lại bỏ chạy.
Nhà họ Đàm tự thấy có lỗi, nên ít khi hỏi đến.
Không ngờ lá gan của nguyên chủ ngày càng lớn, sau mấy lần liên kết với người ngoài hòng chiếm đoạt tài sản gia đình thất bại, thần trí cô ta trở nên méo mó. Cuối cùng phạm phải tội nặng là bán thông tin công ty, bị nam chính giam cầm cả đời tại một trang viên ở nước ngoài, chết trong u uất.
Đàm Lộc hoàn hồn, nhìn người đàn ông tuấn mỹ mặt đen như đáy nồi trước mặt.
Đây là một nút thắt quan trọng trong truyện gốc. Sau khi chán chơi với đám đàn ông giới hào môn, cô ta đã quyến rũ cậu ấm nhà họ Tạ tại bữa tiệc, muốn đối phương cưới mình, rồi hai người từ từ chiếm đoạt gia sản hai nhà Đàm - Tạ, cùng nhau xây dựng tập đoàn của riêng mình.
Nữ phụ pháo hôi từ đây, bắt đầu điên cuồng tìm con đường chết.
Người đàn ông trước mặt tuấn mỹ lạnh lùng, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng tới, giống như lưỡi dao sắc lẻm, cực kỳ lạnh lùng bạc tình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là nam chính trong truyện, anh trai của nguyên thân, Đàm Quân Bạch.
Đàm Lộc đối diện với ánh mắt anh, đột nhiên có thôi thúc muốn thành thật khai báo, cô mấp máy môi, rồi lại nuốt xuống.
Đàm Quân Bạch nhìn chằm chằm Đàm Lộc. Cô gái trước mắt môi đỏ tóc đen, lông mi dài như cánh quạ, phủ trên đôi mắt tròn hơi mơ màng, hiện lên vài phần vô tội và quyến rũ trong veo.
Môi anh mím thành đường thẳng, đưa tay kéo chiếc áo khoác ngoài tuột xuống khuỷu tay cô lên, che đi khoảng da thịt lộ ra trên chiếc váy dạ hội, giọng nói trầm thấp: "Biển khổ vô biên, rốt cuộc bao giờ em mới chịu quay đầu?"
Đàm Lộc về nhà nửa năm, quậy đến mức cả nhà đau đầu.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn một chút, tất cả mọi người sẽ cưng chiều, yêu thương cô vô hạn.
Đàm Quân Bạch lạnh lùng nhìn người đàn ông trẻ tuổi mặt mày hoảng sợ bên cạnh. Vừa rồi người này tìm anh, nói Đàm Lộc lén kéo cậu ta vào chỗ hẹp nói chuyện, rồi đột nhiên ôm ngực ngã xuống đất bất tỉnh.
Bây giờ xem ra.
"Ha." Đàm Quân Bạch tự giễu cười khẽ.
Em gái của anh, thật đúng là giỏi dùng mánh khóe để điều khiển cảm xúc của mọi người.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ai dám hó hé nửa lời.
Đàm Lộc ngây người mấy giây, nhìn Đàm Quân Bạch kéo áo cho mình, nghe xong câu hỏi của anh, rồi lại thấy anh cười lạnh với người mà mình "ăn vạ", cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau cơn chóng mặt và lạnh lẽo.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Đàm Lộc muốn mở miệng, lại cảm thấy không thích hợp, cuối cùng không nói gì, yên lặng đứng trước mặt Đàm Quân Bạch, cúi đầu không nói.
Đàm Quân Bạch im lặng nhìn cô gái trước mặt, cũng không muốn nói nhiều.
Tạ Nam Giang đứng bên cạnh nhìn, tự biết mình không có phận sự lên tiếng, mặt trắng bệch vì sợ hãi chưa định thần lại, cũng không mở miệng.
Bầu không khí nhất thời trở nên im lặng.
Nhà họ Đàm trên thương trường xưa nay hô mưa gọi gió, tiếc là đời này chỉ có hai người con trai. Đàm Lộc là thiên kim thật được tìm về, nhan sắc cực phẩm, dù lưu lạc bên ngoài cũng không ảnh hưởng đến việc cô thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh với thành tích á khoa tỉnh, trong thời gian học thành tích luôn đứng đầu.
Bọn họ có chút tâm tư không dám nói ra, chỉ là tất cả đều bị Đàm Lộc đùa bỡn như côn trùng.
Nhưng bọn họ lại cứ thích đâm đầu vào. Những người Đàm Lộc từng gạ gẫm đều là cậu chủ nhà giàu quyền quý. Lâu dần, những người chưa bị cô đυ.ng tới đều cảm thấy ấm ức, cho rằng nếu không bị cô sỉ nhục một lần thì không xứng là thiếu gia hào môn thực thụ, mỗi khi gặp mặt đều ngầm ám chỉ với cô.
Đàm Lộc chưa bao giờ đáp lại, nhưng trong mắt lại viết rõ hai chữ: Đồ, ngốc.