Lịch học của mỗi sinh viên trong trường quân đội là khác nhau nên thời gian đi học cũng khác nhau, thế nên cho dù ở chung phòng ký túc xá với nhau mà hiếm khi gặp mặt thì cũng rất bình thường.
Hơn nữa mọi người đều là Beta, vốn sẽ không tồn tại vấn đề hỗn loạn tin tức tố như A hoặc O.
Cũng không tồn tại những mâu thuẫn với bạn cùng phòng.
Dữu Mộc Diệp gật đầu, sau khi "ừm" một tiếng thì còn lấy ra thời khoá biểu ngày mai: “Anh Thời, tớ gọi cậu là anh Thời nha, ngày mai học viện có nghi thức chào mừng sinh viên mới, 9 giờ sáng mai cậu nhớ đến đúng giờ đó, cậu đừng đến muộn đấy.”
Thời Ngôn nói: “Cảm ơn, tớ biết rồi.”
Cậu vốn cũng không biết nên giao tiếp như thế nào với bạn cùng phòng.
Cũng may là hai bạn cùng phòng này đều rất nhiệt tình, không chỉ như vậy mà nhìn trông Lai Ách Tư còn rất đáng tin, hắn còn đặt chìa khóa dự phòng của phòng ký túc xá ở phía dưới kệ để giày: “Đề phòng trường hợp tối nay cậu về thì cậu có thể tự mình mở cửa.”
Thời Ngôn gật đầu, biết ơn từ tận đáy lòng nói: “Ừm, cảm ơn.”
Lai Ách Tư liếc mắt một cái đã nhìn ra được điều cậu đang giấu trong lòng: “Đừng khách sáo như vậy, sau này có việc muốn nhờ thì cứ tới làm phiền tớ cũng được.”
Thời Ngôn ừm một tiếng rồi đi luôn, thực ra Lai Ách Tư còn định nói thêm gì đó, thì Dữu Mộc Diệp ngăn lại: “Được rồi, cậu còn chưa thấy cậu ấy đang ngại hay sao? Cứ để cậu ấy đi đi.”
Lai Ách Tư còn chưa nhận ra Thời Ngôn ngại chỗ nào, Dữu Mộc Diệp chỉ vào tai, Lai Ách Tư ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang đi trên hành lang kia thì liền thấy, từ đó hắn mới phát hiện tai Thời Ngôn đỏ ửng một mảng.
Lai Ách Tư vô tội nói: “Thật ra tớ chỉ định nhắc là trang phục đặc chế của cậu ấy hơi rộng, cậu ấy quên chưa kéo khóa quần.”
Bên kia, Thời Ngôn đang vác hai cái bao tải trên vai đến chung cư sinh viên, trước tiên cậu đến cửa lớn làm thủ tục xin vào ở, nộp 800 tinh tệ tiền thuê phòng mỗi tháng, thuận lợi thuê được phòng ở chung cư sinh viên.
Lại là tầng 4?
Thời Ngôn nhướng mày, thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng khá tốt để cậu đỡ phải nhớ nhiều.
Tới tầng 4, cậu vừa mới đi đến hành lang thì Thời Ngôn liền nhìn thấy một người cậu không bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện ở đây.
Lục Kiêu.
Sau anh ấy cũng tới đây thuê phòng?
Chắc không phải vì mình là bạn cùng phòng ấy chứ?
Thời Ngôn căng da đầu muốn nhanh chóng đi lướt qua anh, muốn bản thân chỉ gặp thoáng qua Lục Kiêu.
Nhưng khi bả vai hai người sát đến mức sắp chạm vào nhau, thì cậu bị một cánh tay với mu bàn tay có gân xanh nhô lên rõ ràng ngăn lại, nhanh chóng giữ chặt tay Thời Ngôn.
Lông mày Thời Ngôn nhíu chặt vào nhau, cậu đành phải quay đầu lại, giọng điệu lười biếng: “Cậu muốn gì?”
Nam sinh đứng đối diện cậu nhướng mày: “Cao kều, lại đây nói cái này.”
Thời Ngôn lập tức hạ giọng, cậu nghiến răng nghiến lợi phản bác: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi là cao kều!”
Lục Kiêu cười để lộ một chiếc răng nanh: “Thì sao? Tôi chỉ nói một lần, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”
Thời Ngôn thừa nhận Lục Kiêu có ngoại hình đẹp, chỉ cần dùng mặt là có thể dễ dàng quyến rũ được người khác, chẳng sợ bản thân sẽ làm sai điều gì vì anh chỉ cần làm nũng là dù thế nào cũng sẽ được tha thứ.
Thời Ngôn âm thầm mắng trong lòng vì sao Lục Kiêu không phân hoá thành O? Mấy têb đại gia A kia đều thích thiếu niên xinh đẹp như này, thật ra cũng từng có việc A theo đuổi anh nhưng tất nhiên cuối cùng vẫn là bị anh đánh cho một trận đuổi đi.
Có thể do cha anh không chỉ là A mà còn là thượng tướng Lục, chắc sẽ không thể chấp nhận được việc con của mình là một Omega chăng.
Thời Ngôn đứng yên tại chỗ, không chịu nhúc nhích.
Cậu phải đàn ông như vậy chứ.
Nhưng Lục Kiêu theo thói quen mà vươn cánh tay ra muốn nắm lấy sau cổ cậu, nhằm kéo cậu về phía mình.
“Nói cậu không nghe à.”
Lông tơ cả người Thời Ngôn dựng đứng, cậu cong eo lùi về phía sau: “Đừng, chạm, vào, tôi!”
Lục Kiêu đã sớm nhìn thấu được hành động ấy của cậu, dùng một bên chân dài trực tiếp chặn cậu lại.
“Trốn tôi?” Giọng điệu của anh cười như không cười.
Thời Ngôn thở phì phò mà trừng mắt nhìn anh: “Lục Kiêu, rốt cuộc là cậu muốn nói chuyện gì hả?”
Ánh mắt Lục Kiêu nhìn xuống phía dưới, để tầm mắt ở dưới eo cậu: “Tôi chỉ định nhắc nhở cậu, quần cậu vẫn chưa kéo khóa lên, hở hang đi cả một đoạn đường mà không thấy lạnh sao?”
Thời Ngôn hoảng hốt, ngay sau đó tay Lục Kiêu đã sờ đến khóa quần của cậu.
Thời Ngôn muốn che lại phía dưới của mình nhằm không cho tay Lục Kiêu có cơ hội động chạm.
Tay Lục Kiêu tay hơi động, khiến trong nháy mắt lực chú ý của Thời Ngôn chuyển dời lên trên tay anh.
Ừm… Da trên tay anh dù thật mềm mại nhưng trên đầu ngón tay vẫn mang theo vết chai mỏng, cùng mu bàn tay nổi rõ xương khiến tay anh càng trở nên đẹp hơn.
… Từ từ, sao tự nhiên cậu lại để ý đến cái gì thế này!
Mặt Thời Ngôn lập tức đỏ đến mức không biết nên chui vào đâu để trốn.
Trong mắt Lục Kiêu hiện lên ý cười, anh muốn chơi xấu mà thì thầm ở bên tai cậu, cố tình kéo dài giọng điệu nói: “Anh đây kéo lên cho em rồi đó, còn chưa cảm ơn à.”