"Không biết những rắc rối này cũng tốt mà." Mặc Tích Từ vòng tay qua vai cô: "Hơn nữa, không phải chúng ta đã hẹn là phải tin tưởng nhau sao?"
Cô vừa mới lên tiếng trả lời, nhưng lại nghe thấy Mặc Tích Từ hỏi lại.
"Vậy cho nên, từ sau khi anh tỉnh lại em đã lo lắng chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Tống Tri U hơi đóng băng.
Cô thực sự lo lắng, chính là…
"Nếu bây giờ em không muốn nói, về sau chúng ta nói sau nhé." Mặc Tích Từ xoa tóc cô: "Đừng lo, còn nhiều thời gian mà."
"Được." Tống Tri U gật đầu mỉm cười.
Cô không muốn Mặc Tích Từ nghe chuyện này từ miệng người khác, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàngđể nói với anh bây giờ.
"Được rồi, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi."
-
Bệnh viện.
Toàn bộ quá trình Tống Tri U có chút lo lắng, nhưng nhìn qua Mặc Tích Từ vẫn tương đối bình tĩnh.
"Không sao, không có chuyện gì hết." Bác sĩ giải thích: "Hồi phục rất tốt."
"Chuyện mất trí nhớ của anh ấy…"
"Tạm thời không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể làm những chuyện đã được thực hiện trong vài tháng qua, nó sẽ khiến anh ấy phục hồi trí nhớ."
"Được rồi, cảm ơn bác sĩ." Tống Tri U thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trên đường về, cô vẫn không nhịn được dặn dò: "Mặc dù hồi phục rất tốt, nhưng những đơn thuốc này anh cũng phải uống đúng…"
"Đừng lo, có em ở bên anh rồi, làm sao có thể quên uống thuốc được?"
Cô lắc đầu bất lực: "Đúng rồi, đi mua sắm với em đi."
Kể từ khi Mặc Tích Từ chuyển đi, một số thứ bây giờ vẫn chưa được chuyển trở lại, cho nên vẫn phải bổ sung thêm một số thứ.
Ngay khi bước vào trung tâm thương mại, điện thoại di động của Mặc Tích Từ đột nhiên đổ chuông.
Anh ra hiệu cho Tống Tri U, rồi bước sang một bên để trả lời điện thoại.
Tống Tri U đang đi dạo một cách thản nhiên, nhưng lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhất thời muốn xoay người rời đi.
"Đây không phải người quen cũ sao, thế nào, vừa nhìn thấy tôi đã muốn bỏ đi, có gì xấu hổ sao?" Tống Tri Nguyệt mở miệng.
"Những lời này nên nói với chính cô đi, làm những chuyện như vậy chẳng lẽ không cảm thấy chột dạ sao?"
"Tôi không làm gì, sao phải chột dạ?" Lúc này cô ta nói mình rất trong sạch.
Tống Tri U lạnh lùng liếc nhìn cô ta, sau đó nhìn cửa hàng bên cạnh.
Đây là một cửa hàng quần áo, cửa hàng này không nhỏ, có cả quần áo nam và nữ.
Nhưng sao cô không nghe nói Tống Tri Nguyệt bắt đầu công việc kinh doanh bên ngoài một lần nữa?
"Cửa hàng này tôi mới khai trương, gần đây công việc kinh doanh rất tốt, có muốn vào xem không?"
Tống Tri Nguyệt nói xong, hai nhân viên bán hàng đã bước đến, cô ta lịch sự nói: "Chị Nguyệt, hai ngày không gặp chị, chị lại xinh đẹp thêm rồi."
"Thật sao? Hai ngày nay tôi thấy mình như tăng cân rồi."
"Nào có, nhìn rất cân đối nha…"
Tống Tri U cũng không muốn ở đây nghe mấy người này nịnh nọt.
"Chị vội vã vậy sao, có phải sợ bị người khác nhận ra mình là Tống Tri U đang rất hot không?" Tống Tri Nguyệt đắc ý nói.
Cô dừng lại.
Quả nhiên, khi những người làm những chuyện xấu, đều tức giận giống nhau.
"Hóa ra cô ấy là Tống Tri U, phu nhân của tập đoàn Mặc thị, còn ở bên ngoài mập mờ với người đàn ông khác, hừ."
"Các người không biết sao, bây giờ Mặc tổng không thích cô ấy nữa, anh ấy còn dẫn người phụ nữ khác đến những dịp quan trọng."
"Chẳng trách, không chịu đựng được, hahaha…"
Để lấy lòng Tống Tri Nguyệt, hai nhân viên bán hàng đang điên cuồng thảo luận bên cạnh.
Quả nhiên, khi nghe vậy Tống Tri Nguyệt có vẻ hài lòng.
"Chắc là các người chưa xem buổi họp báo của Mặc thị sáng nay rồi." Tống Tri U liếc nhìn mấy người họ.
Tống Tri Nguyệt nhíu mày, nhấc điện thoại lên nhấp vài lần.
Đột nhiên, sắc mặt cô ta trầm xuống.
"Ông nội tới rồi, chúng ta đi thôi." Lúc này, Mặc Tích Từ bước tới.
Thậm chí một cái liếc nhìn anh cũng không nhìn mấy người họ, nắm tay Tống Tri U rời đi.
"Mặc Tích Từ, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh, là…" Nói đến đây, cô ta đột nhiên dừng lại, không dám nhắc đến hai chữ kia, chỉ có thể nghiến răng nói: "Nếu anh bỏ lỡ tin này, nhất định sẽ hối hận!"
Chỉ tiếc đầu của cả hai đều không quay lại, ôm nhau rời đi.
-
Tại biệt thự.
Thấy hai người nắm tay nhau bước vào, Mặc lão gia lập tức gật đầu hài lòng.
"Ông nội." Tống Tri U cầm một cái túi to đến: "Hai cháu vừa mới đi mua sắm, nhìn thấy chiếc mũ này, cháu nghĩ nó rất phù hợp với ông, ông xem có thích nó không?"
"Thích thích, các cháu có lòng, ông đương nhiên rất thích." Ông ấy mỉm cười nói.
Ý cười trên mặt Tống Tri U càng sâu hơn, cả người đều thư giãn.
"Sao ông lại đột nhiên đến đây?" Mặc Tích Từ nói.
"Ông không thể đến sao?" Đột nhiên sắc mặt Mặc lão gia tối sầm lại.
"Đương nhiên là không rồi, ông nội, anh ấy nói vậy thôi, ông đừng giận." Tống Tri U vội vàng nói.
Ông ấy hừ nhẹ nói: "Yên tâm, ông không chấp nhặt nó đâu, nhưng nếu hai đứa mong chóng cho ông bế quý tử vậy thì rất tốt."
Nói xong, ông ấy cười sảng khoái.
Mặt Tống Tri U đỏ bừng: "Ông nội không phải ông nói thích ăn cá mè sóc mà cháu làm sao, để cháu vào bếp làm cho ông."
Nhìn thấy bộ dạng chạy trối chết của cô, khóe môi Mặc Tích Từ không khỏi cong lên.
"Đừng có không để tâm đến lời ông nói, cơ thể ông ngày càng tệ, nếu hai đứa không nhanh, chỉ sợ…"
"Được, cháu sẽ tranh thủ." Mặc Tích Từ trực tiếp ngắt lời ông ấy.
Thấy anh có thái độ này, lúc này Mặc lão gia mới gật đầu.
Ăn xong, Mặc lão gia lấy cớ rời đi.
"Ông nội, có phải ông ấy có chuyện gì không, sao lại gấp như vậy?" Tống Tri U cảm thấy có chút nghi hoặc.
"Quả thật có chuyện."
"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi.
Mặc Tích Từ đột nhiên bước đến: "Ông muốn bế quý tử."
Nói xong, anh bế cô đến thẳng phòng ngủ.
"Chờ đã, em vừa mới ăn no…"
"Em no, chứ anh vẫn chưa no." Mặc Tích Từ nhẹ nhàng nói: "Em vẫn nên vận động một chút cho dễ tiêu hóa, nhân tiện cũng giúp anh ăn no, một công đôi việc."
Hô hấp của anh ngày càng nặng nề, Tống Tri U cũng cảm thấy hai chân mình mềm nhũn.
"Chắc anh vẫn chưa đủ cố gắng."
Anh đột ngột nói.
"Hả?" Hai mắt Tống Tri U mờ mịt.
"Đừng lo, anh sẽ tiếp tục cố gắng." Mặc Tích Từ hôn mắt cô: "Ngoan, thả lỏng nào."
Cô thậm chí còn không nghe thấy anh đang nói gì, cơ thể cô theo bản năng chuyển động theo anh.
Khi cô được ôm ra khỏi phòng tắm, trời đã khuya rồi.
Ngay khi chạm vào gối, Tống Tri U đã ngủ thϊếp đi.
Mặc Tích Từ nhẹ nhàng nhéo mặt, sau đó đứng dậy cầm di động đến bên cửa sổ.
"Lời cậu nói là sự thật? Mất trí nhớ?" Người đàn ông ở đầu dây bên kia có vẻ kinh ngạc.
"Tôi sẽ sớm về nước, đến lúc đó chúng gặp nhau nói chuyện."
Vừa dứt lời, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia bối rối nhìn điện thoại.