Cô Vợ Nhỏ Lạnh Lùng Của Mặc Tổng

Chương 8: Anh quan trọng hoặc công ty quan trọng?

Đột nhiên Tống Tri U cảm thấy không ổn, cho nên cô bước nhanh về phía trước: "Không có."

"Rõ ràng là có." Mặc Tích Từ lướt nhẹ qua vỗ mông cô.

"Em… A!" Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Mặc Tích Từ bế lên vai.

Mặc Tích Từ lại vỗ mông cô: "Không tin anh, nói dối, em phải bị phạt."

"Anh để em xuống!"

"Được." Anh đột nhiên đồng ý.

Nhưng khi cô được đặt xuống thì đã nằm trên giường.

Trước khi cô có thể xoay người bỏ chạy, Mặc Tích Từ đã đè lên người cô: "Anh đã nghe lời em để em xuống, cho nên tiếp đó em phải nghe lời anh…"

"Anh… Ưm…"

Những gì cô muốn nói đều trôi dạt theo chuyển động của anh.

Khi cô tỉnh dậy, đã là nửa đêm.

"Tỉnh rồi?" Mặc Tích Từ hỏi cô.

"Đừng." Cô lập tức muốn xoay người, nhưng toàn thân đau nhức khiến cô nhăn mặt.

Người này gây sức ép khiến cô liên tục xin tha, mới miễn cưỡng buông tha cho cô, còn những chuyện sau đó cô không nhớ một chút gì.

Mặc Tích Từ đau lòng nhéo chân cô: "Em nằm nghĩ đi, anh làm gì đó cho em ăn."

Cô khẽ gật đầu đợi anh ra ngoài, sau đó mới tuỳ ý mặc một bộ quần áo.

Lúc này, điện thoại của cô cũng đổ chuông.

Đó là tin nhắn từ Ân Húc Ngôn, nói là anh ta đã có được tin tức, ngày mai gặp nhau tại quán cà phê dưới lầu của Tống thị.

-

Ngày hôm sau.

Khi Tống Tri U đến quán cà phê, Ân Húc Ngôn đã đợi trước ở đó.

"Tri U, em đến rồi." Anh ta trông rất lịch sự.

"Chúng ta không thân thiết đến vậy đâu, giải quyết công việc đi." Cô lạnh lùng nói, ngồi xuống trực tiếp hỏi thẳng: "Nói đi, rốt cuộc cô ta đã làm gì?"

Trong mắt Ân Húc Ngôn hiện lên tia không kiên nhẫn, anh ta lấy ra sấp văn kiện nói: "Tin này, vẫn nên chờ Tống tổng ký rồi nói sau."

"Anh nghĩ mình có đủ tư cách để đàm phán với tôi không?" Tống Tri U nhướng mày, thấy anh ta không nói lời nào nên chuẩn bị đứng dậy rời đi.

"Được, anh nói." Anh ta lập tức ngăn cô lại: "Cô ta nói với Mặc Tích Từ, cái chết của ba mẹ anh ấy có liên quan đến em."

"Chỉ đơn giản như vậy?"

Nếu chỉ vì những gì Tống Tri Nguyệt nói, Mặc Tích Từ hoàn toàn không có khả năng làm như vậy.

Trừ khi, cô ta còn lấy ra thứ gì đó.

Ví dụ như giả tạo một ít bằng chứng, nói không chừng có thể là cái gì đó trong email được mã hóa kia.

"Cụ thể là cái gì cô ta không nói với anh." Nói xong, Ân Húc Ngôn muốn nắm tay cô: "Tri U, vì em, anh nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, lần này anh đã cố gắng hết sức."

Tống Tri U trực tiếp né tránh: "Xin anh tự trọng."

Anh ta mỉm cười gượng gạo đẩy văn kiện qua: "Anh đã mang tin tức đến cho em, vậy văn kiện này…"

"Lúc ấy tôi nói là cân nhắc." Tống Tri U lạnh lùng nói: "Chỉ tiếc, chuyện này không phải một mình tôi có thể tự quyết định, sau khi ban giám đốc thảo luận, đã quyết định bàn giao hạng mục này cho Công ty Thiên Mục có kinh nghiệm."

"Tri U, lúc ấy chúng ta đã nói, cho dù ban giám đốc thiên vị, em vẫn sẽ giúp anh nói những lời tốt đẹp với công ty, nếu không, để ông nội…"

"Anh không đủ tư cách nhắc đến ông nội tôi! Tôi đã xem xét rất nhiều thứ kể từ khi tôi phát hiện ra hai người ở bên nhau, không chỉ là theo dõi, anh đoán xem điều gì sẽ xảy ra nếu tôi truy cứu buộc anh chịu trách nhiệm? Tôi khuyên anh, đừng không biết xấu hổ!"

Cô hừ lạnh, trực tiếp rời đi.

Nhưng khi vừa rời khỏi quán cà phê, Ân Húc Ngôn đã đuổi kịp.

"Tri U, anh biết anh sai rồi, em cho… anh một cơ hội nữa…"

"Anh với Tống Tri Nguyệt quan hệ tốt như vậy, sao anh không đến gặp cô ta?" Tống Tri U mỉm cười: "Ồ, hay là vì cô ta đối xử với anh như một công cụ, cho tới bây giờ cũng không vì anh mà làm bất cứ chuyện gì, phải không? Như vậy thực sự đáng buồn."

Ân Húc Ngôn cắn chặt răng, hung hăng nắm lấy cánh tay cô, thậm chí còn bước lên phía trước ôm cô!

Cô lợi dụng túi xách trên tay tránh anh ta, không nói một lời nào đá mạnh vào hạ bộ của anh ta.

"Em…"

"Trước đây anh tính kế tôi, bây giờ còn muốn tôi giúp anh?" Tống Tri U siết chặt nắm đấm: "Tôi cảnh cáo anh, nếu anh làm những chuyện không nên làm, đừng trách tôi không khách sáo! Về sau nếu anh thấy tôi ở đâu, tốt nhất nên đi đường vòng đi... Hừ!"



Nhưng cái cô không nghĩ tới chính là đêm đó, Ân Húc Ngôn xử lý hình ảnh trong ngày, gửi cho Mặc Tích Từ!

"Đây là…"

"Đương nhiên anh tin em." Mặc Tích Từ buồn bã nói: "Chỉ là có chút ghen."

Tống Tri U không nhịn được bật cười: "Được rồi, gần đây anh ta tìm em vì muốn lấy hạng mục kia, nhưng hôm nay ban giám đốc đã đưa hạng mục đó cho Thiên Mục, cho nên anh ta không cam lòng…"

Khi cô nói, bàn tay của Mặc Tích Từ đã bắt đầu trườn qua cơ thể cô.

"Phải không?"

"Không phải không có ai trong ảnh sao, anh ta muốn động thủ, cho nên em đã thưởng cho anh ta một đoạn tử tuyệt tôn, anh thấy thế nào?" Hai tay Tống Tri U ôm mặt anh.

Nhưng ánh mắt anh rõ ràng đã trở nên mờ mịt.

Mặc Tích Từ hôn lòng bàn tay cô: "Không tệ, nhưng lần sau khi em đến công ty phải dẫn anh theo, đừng để anh ở một mình nữa."

"Sức khoẻ anh chưa ổn… Ngày mốt có phải đã đến lúc kiểm tra…" Hô hấp của cô dần trở nên không vững.

"Ưm…"

-

Ngày hôm sau.

Nhìn người trong ngực, Mặc Tích Từ không nhịn được cong khoé môi.

Lúc này, anh đột nhiên chú ý tới điện thoại di động của Tống Tri U phát sáng, cho nên anh nhấc nó lên xem.

Là một loạt tin nhắn liên tiếp của Cao Thiếu Vũ.

Nhưng sau khi nhấp vào, không có ngoại lệ, tất cả đều là ảnh chụp anh nhận được ngày hôm qua.

Mà tin nhắn đi kèm là thứ kéo Tống Tri U xuống vực, nói họ ly hôn là do Tống Tri U có người bên ngoài, khuôn mặt của Tống Tri U rất rõ ràng trong ảnh, nhưng dáng người đàn ông đó vô cùng mờ nhạt, vừa nhìn đã biết có chuyện gì đó xảy ra.

"Ừm…" Người bên cạnh đột nhiên trở mình.

Anh cẩn thận rút tay lại, gửi một tin nhắn cho Cao Thiếu Vũ.

Khi anh đặt điện thoại xuống, Tống Tri U cũng tình cờ tỉnh dậy.

"Anh nhìn em làm gì?" Giọng cô hơi khàn khàn.

"Đẹp." Ngón tay Mặc Tích Từ xẹt qua hai má cô, sau đó đột nhiên nhéo mặt cô: "Hôm nay em có thể không đến công ty không?"

"Nhưng…"

Lời còn chưa nói xong đã bị anh cắt ngang: "Anh quan trọng hay công ty quan trọng?"

Cô không nhịn được bật cười: "Đương nhiên tất cả đều quan trọng."

"Em chỉ được chọn một." Mặc Tích Từ mạnh mẽ nói: "Nếu công ty quan trọng, ngày mai anh sẽ không đi kiểm tra, dù sao cũng không ảnh hưởng đến công ty…"

"Không được, ngày mai phải đi."

"Được." Anh lập tức vui vẻ đồng ý: "Đói bụng rồi, muốn ăn gì anh làm cho em."

"Để em…"

Trước khi cô nói xong, cô đã bị Mặc Tích Từ đè xuống, thậm chí còn giúp cô kéo chăn.

"Hôm qua vất vả cho em rồi, em có thể nghỉ ngơi thật tốt." Nói xong, anh mặc quần áo ra ngoài.

Tống Tri U mỉm cười bất lực, xoay người muốn lấy điện thoại ở tủ đầu giường, nhưng sờ soạng một hồi lâu cũng không thấy đâu, cô đứng dậy nhìn một chút, nhưng vẫn không thấy nó đâu.