Chú À, Bảo Bối Ngoan Của Chú Lại Trốn Khỏi Lâu Đài Rồi!

Chương 3.1: Ba năm không quản tôi, đừng hòng bây giờ dạy đời!

Vệt máu đỏ tươi trong mắt khiến Thời Tinh Tinh choáng váng như vừa bị sét đánh ngang tai.

Phó Nghiễn Bắc lập tức giật lấy hộp khăn giấy bên cạnh, nhẹ nhàng giúp cô cầm máu mũi, giọng nói dịu đi thấy rõ: “Bảo bối ngoan, không sao đâu, chỉ là chảy chút máu mũi thôi mà.”

Giọng trầm trầm mềm mỏng ấy chẳng còn cái vẻ nghiêm khắc như lúc nãy nữa, nhưng cũng không cản nổi dòng nước mắt như đê vỡ của Thời Tinh Tinh.

“Hức hức... chú Phó... đau quá à, máu chảy rồi nè ~.” cô lắp bắp, tay nhỏ túm chặt lấy vạt áo Phó Nghiễn Bắc, vừa sợ vừa uất ức.

“Bảo bối, để chú xem còn chỗ nào bị thương không.” Phó Nghiễn Bắc kiểm tra tỉ mỉ, lo lắng đến nhíu mày sợ con nhóc trong lòng bị va đập ở đâu mà để lại di chứng gì thì toi.

Phó Ngọc vừa dừng xe, liếc qua thấy phần đầu xe bị móp một góc, rồi quay đầu lại nhìn tình hình ở hàng ghế sau, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Phó lão đại.

“...” Im lặng là vàng.

“Về chịu phạt!” Phó Nghiễn Bắc lạnh giọng, không cho phép phản bác.

Một chiếc xe đen sang trọng rẽ vào khuôn viên lâu đài cổ uy nghi, đến khi dừng hẳn trước cổng tòa lâu đài tráng lệ.

Ngay lập tức, một hàng gia nhân xếp thành hai hàng, thần sắc lo sợ, mắt không rời khỏi cảnh tượng Phó gia ôm tiểu thư Thời toàn thân be bét máu từ trên xe bước xuống.

Ai nấy trố mắt há mồm!

Dì Hà đỏ hoe mắt, vội vã theo sau Phó gia vào bên trong.

“Dì Hà, Tinh Tinh ngủ rồi, gọi vài người đến giúp con bé thay đồ dọn dẹp đi.” Phó Nghiễn Bắc vừa dặn dò vừa bế cô lên lầu.

“Tinh Tinh không sao chứ?” Bà ấy không chắc chắn, mắt ngấn nước vì lo.

Phó Nghiễn Bắc cúi đầu liếc nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say, máu mũi vẫn chưa khô hẳn, trong lòng thì tức muốn nổ gan.

“Nó khỏe như trâu ấy.” Anh nói mà mặt chẳng vui tí nào.

Dì Hà: “...”

Bà ấy âm thầm quyết định phải bồi bổ cho tiểu thư Thời, để cô ra ngoài chơi không bị thương nữa, là lỗi của người lớn.

Sau khi mọi thứ đã ổn thỏa, Phó Nghiễn Bắc – người vừa trải qua một ngày một đêm không ngủ, mắt thâm như gấu trúc – ngồi bên giường nhìn đứa con gái bé bỏng đang say giấc ngon lành.

Trong đầu hiện lên cảnh cô lúc chín tuổi ngã vào lòng anh, ánh mắt vừa đáng thương vừa bám người, ai mà ngờ chớp mắt cái đã nuôi đến chín năm.

Quan trọng là: vừa mới quay về, cái “bình sữa” anh để lại cho cô thì bị thay bằng chai rượu! Khiến anh thấy bản thân đúng là quá lơ là!

Vì vậy, anh rút điện thoại, gọi ngay một cú xuyên lục địa, giọng chắc nịch: “Hoãn huấn luyện cho khóa tinh anh Dã Lang.”

[Bar Dạ Sắc bị điều tra vì vi phạm.]

[Dạ Sắc xảy ra tai nạn, cứu thương lao tới.]

[Nóng: Trâu Kiêu đích thân tiếp đón đại nhân vật.]

Một loạt tiêu đề chiếm sóng hot search, kéo theo danh tiếng của Trâu Kiêu vang xa khắp nơi, điện thoại suýt nổ tung.

Anh ta tắt vội mấy cuộc gọi, vừa thấy tên mấy người anh em chí cốt gọi tới thì miễn cưỡng bắt máy, mồm thì văng tục:

“Mẹ nó, đừng bảo bọn mày cũng nghĩ ông đây phá sản rồi nha?”

Đầu dây bên kia nghe xong thì bật cười: “Trâu Kiêu, nghe nói Phó đại ca ra tay giúp cậu đấy, cần bọn tôi lên sóng không?”

“Lên cái đầu cậu ấy! Ông đây sống nhăn răng... Khoan đã, để tôi kể... Phó Nghiễn Bắc – cái bông hoa cao lãnh ấy – nay nở rồi nhé, ôm theo một cô gái sống sờ sờ từ chỗ tôi đi luôn!”

“Cái gì? Cậu nói Phó Nghiễn Bắc mang theo một cô gái đi từ chỗ cậu!”

Trâu Kiêu hứng chí: “Đúng đúng đúng! Không nói không rằng, ôm cái một đi thẳng, cậu nói coi có thần kỳ không?”

“Đi! Gọi anh em, lên đường chặn đầu! Tới nhà Phó gia nghênh chiến!”

“???”

Trâu Kiêu vừa nghe điện thoại bị cúp cái “rụp”, hăng hái cầm máy phóng ra ngoài như tên bắn, cảm thấy bản thân đúng là ngốc – gọi điện chi cho mất công, đến tận nhà họ Phó chẳng phải biết sạch sành sanh luôn à?

Chưa đầy một giờ sau, cả nhóm anh em chiến hữu thân tín của Phó Nghiễn Bắc đều đang rần rần lan truyền tin chấn động: “Cây sắt nhà lão Phó nở hoa rồi!”