Tối khuya, điện thoại rung lên, là tin nhắn từ nhóm chat đoàn phim.
[Thông báo! Ngày mai quay sớm hơn dự kiến, chúng ta tập trung lúc 6 giờ sáng, mang theo đồ diễn cảnh chạy bộ nhé!]
Ngay bên dưới là tin nhắn phụ của trợ lý: [@Trình Lạc, cảnh sáng mai quay với Khang Duy đó nha, đừng tới trễ!]
Trình Lạc nhìn dòng chữ mà tim đập thình thịch.
Cậu đặt điện thoại xuống, trùm chăn kín đầu.
Không hiểu sao, chỉ vì một cảnh quay sớm mà trong lòng lại thấy thấp thỏm như chờ một cuộc hẹn quan trọng.
Sáu giờ sáng, mặt trời còn chưa lên hẳn, sân công viên phía sau khách sạn vắng lặng, chỉ có vài người chạy bộ sớm và nhóm nhân viên đoàn phim đang lục tục dọn máy móc.
Trình Lạc mặc đồ thể thao đơn giản, áo thun trắng và quần đen ôm nhẹ. Cậu đứng bên ghế đá, hai tay đút túi, hít sâu một hơi, mùi sương sớm lẫn chút hương hoa thoảng trong gió.
Một chiếc xe đen đỗ lại ở ven đường, Khang Duy bước xuống, vẫn là vẻ ngoài giản dị, áo hoodie xám tro, tóc hơi rối như chưa chải kỹ. Thấy Trình Lạc, anh khẽ gật đầu.
“Chào buổi sáng.”
Trình Lạc luống cuống đáp lại, giọng còn khàn vì mới thức dậy: “Dạ, chào anh.”
Khang Duy đứng kế bên, im lặng vài giây rồi hỏi: “Lạnh không?”
“Hơi lạnh… nhưng ổn ạ.” Trình Lạc cúi đầu, môi khẽ cong nhưng giấu đi.
Khang Duy ngước nhìn trời: “Hôm nay quay cảnh chạy bộ đúng không?”
“Dạ, cảnh hai người bạn từ nhỏ hẹn nhau mỗi sáng cùng chạy.” Trình Lạc gật đầu, giọng nói đã bớt căng.
“Hợp với không khí sáng nay ghê.” Anh buông một câu nhẹ tênh, không rõ là nhận xét cảnh phim hay nói chuyện thời tiết.
Trợ lý đạo diễn gọi: “Hai người chuẩn bị nha, máy set xong rồi!”
Trình Lạc hít sâu một hơi, lắc nhẹ tay chân khởi động, cậu chưa kịp bước thì bên cạnh vang lên một giọng trầm: “Chạy sát tôi một chút, đừng rút khoảng cách xa quá.”
“Dạ?”
“Cảnh bạn thân mà, chạy kiểu thân thiết chút.” Khang Duy vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt không gay gắt, nhưng lại khiến tim người khác run nhẹ.
“Dạ, em biết rồi.” Cậu lí nhí đáp, cố giữ mặt bình tĩnh.
Máy quay bắt đầu, tiếng “Action” vang lên, cả hai cùng sải bước trên con đường lát đá. Ánh sáng mờ mờ của sáng sớm khiến khung cảnh mang nét dịu dàng, gần như mơ hồ.
Trình Lạc nghe tiếng bước chân đều đều cạnh mình, tay áo hai người vô tình chạm nhẹ. Không biết có phải tưởng tượng không, nhưng hình như Khang Duy còn cố tình giữ khoảng cách gần hơn mức bình thường.
“Hôm nay không ngủ nướng à?” Khang Duy mở thoại theo kịch bản, giọng nhẹ.
“Có người nói dậy sớm sẽ đẹp trai hơn, tôi cũng muốn thử.” Trình Lạc cười, ánh mắt liếc qua anh.
“Vậy chạy nhanh lên, không đẹp trai cũng thành gầy đó.” Anh đùa nhạt, nhưng nụ cười rất thật.
Cảnh quay chỉ vài phút nhưng diễn được ngay lần đầu, đạo diễn cười lớn: “Tốt! Đúng không khí tôi muốn!”
Cả đoàn bắt đầu thu dọn, chỉ còn vài người ở lại kiểm tra lại đoạn phim.
Trình Lạc uống ngụm nước, toan đi về thì bị giữ lại.
“Khoan.” Giọng Khang Duy cất lên phía sau.
Cậu quay lại, thấy anh giơ tay ra.
“Cái dây giày cậu tuột rồi kìa.”
Trình Lạc cúi xuống nhìn, đúng là dây giày lỏng, không biết đã bung ra từ lúc nào. Cậu đỏ mặt khom người buộc lại, nhỏ giọng: “Cảm ơn anh…”
Khi đứng dậy, Khang Duy đã bước đi trước một đoạn, không nói gì thêm, nhưng không hiểu sao, trong lòng cậu lại thấy ấm lạ thường.
Buổi trưa, đoàn quay nghỉ sớm, Trình Lạc về phòng thay đồ, tính tranh thủ xuống phố kiếm chút gì đó để ăn. Lúc đi ngang sảnh khách sạn, cậu bất ngờ thấy Khang Duy đang đứng cạnh xe van, nhìn điện thoại với vẻ nhíu mày.
Do dự vài giây, cậu chủ động lại gần: “Anh Duy… có chuyện gì không ạ?”
Khang Duy ngẩng đầu, thoáng bất ngờ vì cậu hỏi, anh đưa màn hình ra trước mặt cậu: “Trên đường có tai nạn, tài xế không tới kịp, tôi đang đặt xe, nhưng xung quanh ít quá.”
Cậu nhìn quanh rồi buột miệng: “Hay… anh đi chung với em? Em tính ghé tiệm bánh gần đây ăn trưa.”
Khang Duy im vài giây, rồi gật đầu: “Được, miễn là bánh ngon.”