Ánh mắt của Ngu Hề lặng lẽ rơi xuống khu vườn nhỏ: “Triều Dương, rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ xây dựng một khu vườn hạnh phúc rộng lớn, cho mỗi đứa trẻ có lông một mái nhà, để chúng không còn phải chịu bất kỳ đau khổ nào nữa.”
Triều Dương hơi khựng lại, rồi vô cùng kiên định nói: “Tôi tin đại ca, đám mèo hoang ở khu này đều nói cô là một con mèo siêu lợi hại, còn đặt cho cô một biệt danh nữa. Tên là “Mèo săn tiền thưởng” đó”
Ngu Hề: !
Cái quái gì vậy?
Tiền thưởng cái gì?
Mèo săn tiền thưởng?
Triều Dương không hỏi Ngu Hề khi nào sẽ đi báo thù cho nó, nó lặng lẽ đặt hai que bánh thưởng trước chiếc xích đu Ngu Hề đang ngồi: “Đại ca, ăn cơm đi.”
Ngu Hề khẽ cụp mắt xuống, liếc nhìn: “Tôi không ăn, cậu giữ lấy mà ăn.”
Đó là kỷ niệm mà mẹ nó để lại cho nó. Đôi mắt tròn xoe của Triều Dương hơi ướŧ áŧ, nó cũng không nỡ ăn, nhẹ nhàng ngậm vào miệng, tìm một góc khuất để cất đi. Một cục bông nhỏ bé cuộn mình trong góc tường, cả cơ thể nhỏ bé đều run rẩy. Ngu Hề đứng dậy khỏi xích đu, nhẹ nhàng vươn vai, động tác tao nhã uyển chuyển.
Cô nhẹ nhàng nhảy xuống đất, bộ lông mềm mại lộng lẫy trên người như tơ lụa khẽ tung bay theo từng cử động.
“Triều Dương.”
“Tôi đây.”
Triều Dương nghe thấy tiếng gọi của Ngu Hề, vội vàng chui từ trong góc ra, bốn chân chạy thoăn thoắt đến bên cạnh Ngu Hề, trong mắt còn vương chút hơi nước. Ngu Hề đi đến bên ao nhỏ, móng vuốt khẽ lướt trên mặt nước, đầu móng sắc nhọn vớt lên một con cá chép béo múp rồi vạch ra một đường cong tuyệt đẹp, đập con cá chép xuống tảng đá bên cạnh, con cá đang vùng vẫy lập tức bất động.
“Cậu lột vảy nó đi, tôi đi nhóm lửa.”
Triều Dương vẫn chưa kịp hoàn hồn sau pha xử lý gọn gàng vừa rồi của đại ca thì lại ăn thêm một cú sốc nữa.
“Lột vảy? Nhóm lửa? Chẳng phải là ăn trực tiếp sao?”
Cái đầu nhỏ bé của Triều Dương bắt đầu quá tải, tạm thời không hiểu nổi mấy từ đó có nghĩa gì. Nó chỉ biết ngơ ngác nhìn con cá to gấp đôi mình đang nằm bất động trên đất. Mẹ nó từng thử bắt cá khi quá đói, cũng từng lội ra bờ sông để rình cá… Kết quả là người ướt nhẹp, còn cá thì chẳng được con nào. Vậy mà đại ca chỉ làm vài động tác đã hạ gục được một con cá to khỏe như vậy.
Quả nhiên là đại ca mèo siêu lợi hại.
Ngu Hề dùng móng vuốt nhặt những cành cây khô rơi vãi, hơi dùng lực một chút đã gom thành một đống. Cô phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Triều Dương, thản nhiên nói: “Tôi thích ăn chín.”
Triều Dương vừa hoàn hồn, vội vàng nói: “Tôi đi lột vảy ngay đây.”
Tuy không hiểu nhưng nó rất nghe lời, Ngu Hề nói gì là nó sẽ làm theo. Triều Dương nhìn con cá chép to gấp đôi mình, nước miếng chảy ròng ròng. Đã rất lâu nó chưa được ăn no, bụng đói lép kẹp.
Cố gắng nhịn xuống ham muốn xông lên gặm hai miếng, nó hung hăng vồ tới, dùng móng vuốt sắc nhọn của mình gỡ từng mảng vảy xuống, vô cùng hăng hái.