“Meo ~”
Vào lúc chạng vạng tối, mưa lất phất rơi. Giờ đã sang thu, mỗi cơn gió lùa qua đều mang theo cái lạnh thấu xương.
“Anh hùng, cầu xin cô… hãy báo thù giúp tôi.”
Một chú mèo mướp nhỏ, toàn thân ướt sũng, lê lết với đôi chân sau gãy nát, nằm rạp trong vũng nước, cúi lạy về phía con hẻm tối đen. Nó nghe nói trong con hẻm nhỏ ở vùng ngoại ô này có một vị anh hùng cư ngụ. Chỉ cần mang theo đủ thành tâm là có thể cầu xin anh hùng ấy giúp mình thực hiện một điều ước.
“Chân của cậu bị gãy là do tai nạn? Hay là do con người làm?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sâu trong con hẻm. Mèo mướp ngước đầu nhìn, dưới ánh đèn vàng vọt cuối con hẻm, trên mái hiên bên vách tường có một con mèo trắng đang ngồi. Bộ lông trắng muốt dưới ánh đèn ánh lên một tầng hào quang thần thánh, trong đôi mắt nó có sự thương xót mà động vật không nên có, lặng lẽ nhìn xuống chú mèo mướp.
“Do con người! Con quỷ đó đã gϊếŧ mẹ tôi, hành hạ hai em trai và em gái của tôi đến chết. Chỉ có mình tôi trốn thoát được. Xin cô, xin cô hãy báo thù cho gia đình tôi. Tôi nguyện dâng lên hai que bánh thưởng ít ỏi này và cả mạng sống của tôi nữa.”
Mèo mướp nhẹ nhàng đặt hai que bánh thưởng xuống nền xi măng trước mặt, nghẹn ngào mở miệng, giọng nói xen lẫn nỗi đau khổ tột cùng. Hai que bánh thưởng này là do mẹ nó đã phải làm nũng dưới chân con người, xin xỏ để mang về cho chị em nó ăn. Thế nhưng chưa kịp cắn một miếng, ác quỷ đã đến. Mèo trắng khẽ cụp mắt, ánh nhìn rơi vào hai que bánh thưởng trước mặt mèo mướp. Bánh thưởng đối với mèo hoang mà nói là một bữa tiệc thịnh soạn, là thứ quý giá nhất mà chúng có thể dâng lên.
Ngu Hề vốn là chưởng môn của đại tông môn đệ nhất giới tu chân, tu vi thâm sâu khó lường, quanh quẩn ở đỉnh cao nhiều năm nhưng mãi vẫn không thể phi thăng. Trong lần thử phi thăng cuối cùng, tai họa ập đến bất ngờ, một tia thiên lôi đánh trúng khiến người cô cháy đen. Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đã đến thế giới tên là thế kỷ 21 này, còn biến thành một con mèo. Tu vi tan biến, cô cô độc không ai hay biết, nỗi khổ không nói thành lời. Cô không hiểu vì sao lại thành ra như vậy, chỉ nhớ khi bị thiên lôi đánh, cô mơ hồ cảm nhận được một tia ý niệm của thiên đạo. Thiên đạo nói cô tu hành bao năm, trái tim lạnh lẽo vô tình nên bắt cô tu lại một lần nữa, nhìn thấu nỗi khổ nhân gian, cảm nhận sự yếu đuối của những sinh mệnh bé nhỏ, tìm lại lòng trắc ẩn. Giờ thì cô đã thấy rồi. Thấy những con kiến mà cô từng có thể dễ dàng tiêu diệt đều đang cố gắng sống sót một cách khó khăn.