Sau Khi Trở Thành Người Xoa Dịu Cấp SS, Cô Được Cưng Chiều Đến Phát Ngất

Chương 1.1: Người xoa dịu cấp SS xuất hiện!

Ngày 25 tháng 6 năm 2510, tại biên giới phía nam của nước Hoa Hạ.

“Tách tách tách…”

Một con lợn rừng biến dị còn chưa kịp hét lên tiếng nào thì đã bị thiêu thành tro bụi.

“Cuối cùng cũng quét sạch rồi, mệt muốn xỉu luôn á…”

Chu Sơn đưa tay lên lau mồ hôi trán, quay đầu nhìn sang Tần Dã – người vẫn đứng đó như chưa hề mất một giọt mồ hôi – nghiến răng nghiến lợi, vừa ganh tị vừa bực bội:

“Trẻ đúng là sướиɠ thiệt!”

Tần Dã ngước mắt lên, nhìn Chu Sơn, không hề khiêm tốn mà thản nhiên nhận lời khen:

“Cảm ơn chú khen.”

“Re re re…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tần Dã cau mày, móc điện thoại trong túi ra, ấn nút nghe.

“Alo, tôi là Tần Dã.”

Chu Sơn nhướn mày đầy ngạc nhiên. Tổ chức biết rõ Tần Dã đang ở biên giới tiêu diệt dị chủng, thời điểm này mà còn gọi điện thì chắc chắn phải có chuyện gì đó gấp gáp.

Vừa nghĩ, Chu Sơn vừa đi lại gần Tần Dã, định hóng thử xem có tin gì hot.

“Cái gì? Người xoa dịu cấp SS?”

Đối mặt với hàng ngàn dị chủng mà mặt còn chẳng biến sắc, vậy mà giờ phút này giọng của Tần Dã lại bỗng vọt cao, ngạc nhiên đến cực độ:

“Người xoa dịu cấp SS?”

Chu Sơn há hốc miệng, nín thở, tim thì đập rầm rầm như trống trận.

Cả nước Hoa Hạ, từ năm 2500 – khi thế giới bắt đầu biến dị – cho đến nay, chưa từng xuất hiện một người xoa dịu cấp SS nào. Thậm chí cấp S cũng mới chỉ có đúng một người, mà người đó lại chính là bạn đồng hành của anh ta – Hoa Hoa.

“Ừ. Dị chủng ở biên giới phía Nam đã được tiêu diệt hết. Tôi lập tức quay về.”

Khuôn mặt điển trai đầy khí chất hoang dại của Tần Dã giờ phút này lại nghiêm túc lạ thường, tay cầm điện thoại cũng không ngừng run rẩy.

Chu Sơn cố nhịn sự tò mò, chờ Tần Dã dập máy, rồi hỏi ngay:

“Thật đó hả? Người xoa dịu cấp SS thật sự xuất hiện rồi?”

Tần Dã ra sức đè nén trái tim đang đập như điên trong l*иg ngực, gật đầu thật mạnh. Đôi mắt đen láy của anh giờ sáng rực như sao trời giữa đêm.

“Đội trưởng Chu, chỗ này giao cho chú nhé.”

“Được được được! Cứ để đó cho tôi, cậu mau về đi, có gì nhớ gọi.”

Chu Sơn gật đầu như gà mổ thóc.

Tần Dã gật lại một cái, sau đó xoay người, phóng như bay về phía một chiếc xe máy cũ kỹ trông như vừa lội bùn về. Đội mũ bảo hiểm xong, anh lập tức lao đi như tên bắn, hướng thẳng về sân bay biên giới phía nam.

Cùng lúc đó, ở biên giới phía Bắc, Kỷ Trần và Thịnh Trụ cũng vừa nhận được cuộc gọi từ Tổ chức Thanh trừ Dị chủng.

“Tôi đi!” Kỷ Trần nói chắc nịch sau khi cúp máy.

“Tôi đi!” Thịnh Trụ cũng không chịu thua.

Kỷ Trần nhíu mày:

“Cả hai chúng ta mà đi hết thì ai trông chừng biên giới? Lỡ dị chủng đột phá phòng tuyến thì ai chịu trách nhiệm? Tôi với cậu đều gánh không nổi đâu!”

Thịnh Trụ cúi đầu, cắn răng, như thể đã hạ quyết tâm lớn lắm. Anh kéo tay áo lên, để lộ vòng tay giám sát cho Kỷ Trần xem.

Con số hiển thị: 75.

Thịnh Trụ nhìn Kỷ Trần, gương mặt cương nghị lúc này lại đầy vẻ cầu khẩn:

“Tôi… sắp chịu hết nổi rồi. Không mau quay về nhận xoa dịu là... đi luôn á.”

Kỷ Trần im lặng.

Thật ra anh cũng rất muốn tự mình xác minh thông tin về người xoa dịu cấp SS kia.

Nếu là thật thì… anh nhất định phải kiểm tra mức độ tương thích với người đó mới được!

Nhưng rồi anh cũng kéo tay áo lên, nhìn vòng tay giám sát trên cổ tay mình.

Con số hiển thị: 65.

Kỷ Trần hít sâu một hơi, khẽ gật đầu:

“Cậu đi đi.”

Kỷ Trần lập tức quay lưng, tránh không nhìn Thịnh Trụ, giọng trầm xuống như thể chỉ cần nhìn thêm một cái thôi là anh sẽ lập tức đổi ý.

“… Cảm ơn.”

Thịnh Trụ sững sờ chớp mắt, có chút bất ngờ, nhưng nhiều hơn là xúc động biết ơn. Anh cúi gập người thật sâu trước Kỷ Trần, rồi vội vã quay đầu chạy như bay về phía sân bay biên giới phía Bắc.

Kinh Đô, tầng 6 tòa nhà trụ sở tổ chức tiêu diệt dị chủng – văn phòng của Tổng Đội trưởng Tần.

Thư ký Lý đưa chiếc máy tính bảng trong tay cho Ngụy Nhuyễn Nhuyễn.

Trên màn hình là thông tin chi tiết về các cộng sự được phân phối cho cô.

Danh sách cộng sự dài tận sáu người: Tần Dã, Giang Trạch, Kỷ Trần, Thịnh Trụ, Từ Thiên Tường, Quý Thanh Hàn.