“Đậu hũ thối đây, bán đậu hũ thối đây.”
Một tiếng rao già nua vang tới tai Tạ Thư Vân đang làm việc trong vườn rau, cô lập tức ngẩng đầu nhìn quanh.
Bên đường có một ông lão đang gánh quang gánh đi vào làng, vừa đi vừa rao hàng.
Ông mặc một chiếc áo ba lỗ cũ và quần ngắn vải xanh, đội một chiếc nón rơm, khuôn mặt dưới nón gầy gò và đen sạm, những nếp nhăn trên trán như khắc ghi dấu ấn của năm tháng.
“Ông ơi, đợi chút, cháu muốn mua đậu hũ thối ạ.”
Tạ Thư Vân vội vàng buông việc đang làm, bước nhanh đến.
Ông lão nghe vậy thì đặt quang gánh xuống, lấy chiếc khăn treo ở cổ lau mồ hôi rồi hỏi: “Cô gái, cháu muốn đậu hũ thối hay là đậu khô? Muốn mấy miếng?”
Tạ Thư Vân cũng lau mồ hôi, hỏi lại: “Ông ơi, đậu hũ thối của ông là loại gì vậy? Bán thế nào ạ?”
Ở vùng này đậu hũ thối có hai loại: một loại to bằng miệng bát, dày; loại còn lại thì chỉ bằng một phần tư loại to, cỡ lòng bàn tay.
Tạ Thư Vân rất thích ăn đậu hũ thối hấp, thường dùng loại to.
Ngày xưa vào mùa hè, trời nóng, bà nội Tạ không nấu cơm mà chỉ hấp một miếng đậu hũ thối to trong nồi cơm, sau đó rưới thêm tương thịt và tương ớt, trộn đều là có thể ăn hết một bát cơm trắng đầy.
“Đây là loại đậu hũ thối to, bốn đồng một miếng.” Ông lão vén tấm vải trắng đậy quang gánh để cô xem, những miếng đậu hũ thối đen sì to bằng cái bát đang nằm yên trong thùng gỗ.
Một mùi thối quen thuộc xộc vào mũi, Tạ Thư Vân không kìm được hít một hơi: “Đúng là mùi này rồi, ông ơi cho cháu hai miếng.”
Ông lão bán đậu hũ thối không dùng thanh toán điện tử, Tạ Thư Vân bèn về nhà lấy mười đồng đưa cho ông: “Cháu mua hai miếng đậu hũ thối, thêm hai đồng đậu khô nữa nhé.”
Cô tiện tay đưa cái bát lớn vừa lấy trong bếp cho ông để đựng đậu hũ: “Ông ơi, đậu hũ thối của ông làm ngon thật, sao không ra chợ bán?”
“Hôm qua cháu thấy ở chợ, loại to họ bán năm đồng một miếng mà còn nhỏ hơn của ông, mùi vị cũng không chuẩn bằng đâu.”
Đậu hũ thối thì tất nhiên càng thối càng ngon, nhưng lần trước cô mua một miếng ở chợ mà gần như chẳng ngửi thấy mùi gì, từ đó về sau cô không mua nữa.
“Ở chợ toàn hàng buôn, sao mà thơm bằng đậu ông tự làm được.” Ông lão cười rất hài lòng, hiển nhiên là rất tự tin vào tay nghề của mình.
“Ra chợ còn phải tốn tiền xe, mà ông cũng không làm nhiều, gánh một gánh đi quanh vài thôn là bán hết rồi.”
“Đúng vậy, đậu hũ thối của ông ngon nên dễ bán lắm. Nhưng mà ông ơi, nhìn tuổi của ông chắc giờ đi xe ra chợ cũng không tốn tiền nữa đâu, có thẻ người già rồi mà phải không?”
“Ừ, ông có thẻ người già đấy, nhưng mà trí nhớ không tốt, sợ làm mất nên không dám dùng.”
Trong lúc hai người trò chuyện, ông cụ đã gói xong hai miếng đậu hũ thối và bốn miếng đậu khô đưa cho Tạ Thư Vân.
“Không phải ông khoe đâu, đậu hũ thối của ông tuyệt đối ngon, cháu cứ ăn thử là biết liền.”
“Được ạ, lát trưa cháu đem hầm thử, nếu ngon thì lần sau ông lại đến cháu sẽ mua nữa.”
“Chắc chắn rồi.”
Ông cụ đậy lại miếng vải trên thùng gỗ rồi tiếp tục gánh quang gánh đi vào làng.
Tạ Thư Vân bưng bát lớn quay về, trong đầu đã nghĩ sẵn trưa nay nấu gì.
Đậu hũ thối chỉ cần cắt làm đôi, thêm chút dầu muối rồi hấp trong nồi cơm, sau đó nấu thêm canh trứng cà chua có thêm tí thịt băm, vậy là một món mặn một món canh, đủ chất mà lại đơn giản.
Khi ăn, cô trộn đậu hũ hấp với tương ớt tự làm, rắc thêm chút rau mùi thái nhỏ lên rồi chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè với dòng chữ: “Hương vị tuổi thơ.”
Không lâu sau, người có nickname “Tương phùng hữu duyên” đã thả tim và bình luận: “Món ít quá, không có món mặn nào, dinh dưỡng không đủ đâu, rảnh thì qua trang trại ăn cơm nhé.”
“Tương phùng hữu duyên” là Tô Chí Lỗi, con trai của cậu hai Tạ Thư Vân, lớn hơn cô 3 tuổi.
Tạ Thư Vân học tiểu học ở trường làng.